Chương 8: Thương Thành Mở Cửa
Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, sương còn chưa tan hẳn khỏi mái ngói thì Lâm Viễn đã ngồi dậy, xếp lại chăn chiếu, pha một bình trà nhạt rồi mới mở hệ thống. Anh không muốn ra quyết định khi đầu óc còn ngái ngủ, nhất là khi lần đầu sử dụng điểm tích lũy có được bằng mồ hôi và… né tránh.
Khi anh xác nhận lệnh khởi động Thương Thành, một bảng giao diện hiện ra trước mắt, trôi nổi như màn hình ảo. Không tiếng hiệu ứng, không chớp màu – chỉ đơn giản là một bảng danh sách tĩnh, giống như bảng điều khiển của một game đang trong giai đoạn phát triển.
Dòng chào đầu tiên hiện rõ:
Thương Thành – Phiên Bản Tân Chưởng Môn
Chào mừng người dùng: Lâm Viễn
Số điểm tích lũy hiện có: 5
Phía dưới là danh mục sản phẩm.
Tài nguyên hỗ trợ huấn luyện: từ mô phỏng tình huống chiến đấu, giáo trình về tư duy sinh tồn, đến bộ cột mốc huấn luyện linh hoạt.
Cơ sở vật chất: có gói cải tạo nhà kho thành phòng huấn luyện, bộ công cụ thủ công, dụng cụ khắc bảng tre có khung bảo vệ.
Tăng cường tinh thần và tư duy: cuộn thư về tư tưởng tổ chức cơ bản, giao diện phân tích điểm mạnh – yếu của nhân sự.
Một ghi chú nhỏ nằm cuối bảng: Phân hệ Quản lý Theo Dõi Tiến Độ Cá Nhân đã được mở khóa vì môn phái đạt cấp tổ chức hai.
Lâm Viễn vuốt tay lướt qua từng mục. Mỗi món đều không phải thần binh lợi khí, cũng chẳng phải tuyệt học thiên hạ, nhưng lại… đúng cái anh cần.
Anh gọi hệ thống hiển thị mô tả chi tiết từng món. Lẩm bẩm như đang chọn cấu hình server, anh vừa đọc vừa suy tính. Cải tạo nhà kho tốn tới ba điểm – hợp lý, nhưng nếu kho vẫn còn sử dụng được thì nên để dành. Cột mốc huấn luyện và bộ công cụ thì rất thực dụng, phù hợp nhóm nhỏ. Giao diện phân tích nhân sự đúng là đáng tiền, nhưng hiện tại nhân lực chưa đủ để tận dụng hiệu quả.
Mắt anh dừng lại ở bộ mô phỏng tình huống cấp một. Mô tả ghi rằng nó có thể tái hiện các tình huống chiến đấu phổ biến như phục kích, phản đòn, bảo vệ đồng đội, và có thể lặp lại nhiều lần tùy theo trình độ người luyện. Một hệ thống huấn luyện theo kiểu mô phỏng – không khác gì huấn luyện AI bằng dữ liệu thực chiến.
Anh khẽ cười. Thứ này quen thuộc với anh hơn bất cứ bộ công pháp nào.
Cuối cùng, anh xác nhận đơn hàng: bộ mô phỏng tình huống cấp một, bộ cột mốc huấn luyện, giáo trình tư duy sinh tồn trong giao chiến, và bộ công cụ thủ công. Tổng chi: năm điểm. Xác nhận giao hàng.
Ngay trong buổi sáng, tại góc nhà kho cũ, năm gói đồ lần lượt xuất hiện. Không ầm ỹ, không ánh sáng chói lòa, chỉ là một nhịp chớp mắt. Cuộn tre, khung gỗ, dụng cụ thô mộc, và một khối trụ nhỏ bằng da được gắn biểu tượng giống như bảng debug lỗi trong phần mềm. Tất cả đều đặt gọn gàng như thể có người thật sắp xếp.
Lâm Viễn đi tới, kiểm tra từng món. Mọi thứ đều đúng như mô tả. Không dư, không thiếu. Vừa đủ.
Chưa đến giữa buổi, khi đệ tử còn đang ăn sáng, anh triệu tập tất cả ra sân.
Một khối trụ được đặt giữa sân. Khi kích hoạt, nó hiện ra hình ảnh ánh sáng ảo tái hiện lại cảnh giao đấu ba ngày trước – trận đối đầu với Thiết Kiếm Môn, nơi A Tử chỉ dùng né tránh để sống sót. Mô hình không hoàn hảo, nhưng đủ để nhận ra từng nhịp thở, từng cú đánh hụt.
Đệ tử đứng quanh đều sững sờ.
Lâm Viễn đứng cạnh khối mô phỏng, ánh mắt bình thản.
“Đây là trận ta thắng ba ngày trước,” anh nói. “Nhưng là may mắn. Từ hôm nay, chúng ta sẽ lặp lại nó – cho đến khi may mắn không cần thiết nữa.”
Trong hệ thống, một ghi nhận hiện lên: Thương Thành đã được sử dụng lần đầu. Hệ thống ghi nhận khả năng phân bổ tài nguyên hợp lý. Trạng thái môn phái chuyển sang chủ động phát triển. Từ thời điểm này, điểm tích lũy chỉ còn được cộng khi hoàn thành hành động thực tiễn – không còn tự động thưởng sau mỗi nhiệm vụ.
Bảng thông tin môn phái được cập nhật: Chưởng môn – Lâm Viễn. Tên môn phái – Vân Kiếm Sơn. Cấp tổ chức – hai. Trạng thái – đang trong giai đoạn tái thiết. Tổng điểm tích lũy đã dùng – năm. Điểm còn lại – không.
Các phân hệ đã mở gồm: quản lý tổ chức cấp độ hai, cho phép theo dõi cấu trúc nội bộ, phân vai đệ tử, cập nhật tiến độ tái thiết môn phái. Tập huấn kỹ năng cá nhân – gán huấn luyện theo mô hình như phòng thủ, né tránh, cảm giác không gian, phản xạ. Thương Thành – đã mở, dùng điểm tích lũy để đổi tài nguyên, công cụ, giáo trình. Và cuối cùng là phân hệ đặc biệt: quản lý tiến độ cá nhân – theo dõi tiến bộ của từng người theo thời gian.
Lâm Viễn nhìn dòng thống kê xuất hiện trước mắt. Không màu mè, không hiệu ứng, nhưng từng dòng hiện lên như một chiếc đinh được đóng thẳng vào lòng anh.
Đây là môn phái của mình.
Và mình đã thật sự bắt đầu xây lại nó.