Chương 7: Bình Minh Không Còn Lẻ Loi

Tác giả: Hàn Lưu Nguyệt / April 30, 2025

Thành phố lúc rạng đông luôn yên bình và tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Những ngọn đèn đường vàng vọt dần tắt, nhường chỗ cho ánh sáng ban mai nhẹ nhàng trải dài trên khắp các con phố.

Trong căn phòng nhỏ quen thuộc, Lưu Vân thức giấc từ rất sớm. Cô ngồi bên cạnh khung cửa sổ, trên tay cầm ly trà nóng đã nguội tự lúc nào. Ánh mắt cô lặng lẽ ngắm nhìn bình minh đang lên chậm rãi ngoài kia, nhưng tâm trí lại đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ miên man.

Cuộc đời cô, từ ngày trọng sinh đến giờ, là một chuỗi dài những trận chiến liên tiếp. Cô đã học cách trưởng thành từ những vết thương sâu sắc nhất, biết cách đứng dậy từ nơi tối tăm nhất, và từng bước chậm rãi, cô đã tự tay kéo mình khỏi quá khứ đau thương.

Có lẽ, với bất kỳ ai khác, hành trình này là một thành công lớn lao đáng để tự hào. Nhưng trong lòng Lưu Vân, đôi khi vẫn dấy lên một cảm giác kỳ lạ khó diễn tả bằng lời. Một chút cô đơn len lỏi vào những khoảng trống im lặng, những khoảnh khắc rất nhỏ khi cô nhận ra mình vẫn luôn tự chiến đấu, luôn tự đứng dậy, luôn tự mình gánh vác tất cả.

Cô tự hỏi, liệu một người như cô, đã từng tổn thương sâu sắc, từng mất lòng tin vào những người thân thiết nhất, liệu có thể thật sự mở lòng và tin tưởng thêm một lần nữa không?

Cô nhấp một ngụm trà đã nguội, hương trà thoảng qua dịu nhẹ nhưng vẫn không thể làm nguôi ngoai hoàn toàn những xúc cảm đang cuộn trào trong lòng.

Tiếng chuông cửa bỗng vang lên, kéo cô khỏi những suy nghĩ miên man. Nhẹ nhàng đặt ly trà xuống bàn, cô bước ra mở cửa.

Trần Dịch Uy đứng đó, trong bộ trang phục giản dị hiếm thấy— sơ mi trắng và quần tây đơn giản. Ánh mắt anh như mọi khi, sâu thẳm và khó đoán, nhưng hôm nay lại pha thêm chút dịu dàng hiếm hoi.

“Buổi sáng tốt lành,” anh nhẹ nhàng nói, giọng trầm thấp dễ nghe.

“Chào buổi sáng, sao anh lại đến đây vào giờ này?” Lưu Vân hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Trần Dịch Uy khẽ mỉm cười, đưa cho cô một túi nhỏ chứa thức ăn sáng vẫn còn nóng hổi, giọng điềm nhiên:

“Tôi đoán em chưa ăn gì.”

Cô hơi ngẩn ra nhìn anh, nhưng rồi cũng nhẹ nhàng nhận lấy túi đồ. Hai người ngồi xuống bàn ăn trong phòng khách nhỏ bé, yên lặng ăn sáng. Không gian bình yên đến kỳ lạ, không ai cảm thấy cần phải phá vỡ sự tĩnh lặng này bằng những câu chuyện xã giao vô nghĩa.

Khi bữa sáng kết thúc, Lưu Vân ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Ánh nắng sớm mai chiếu nhẹ lên gương mặt sắc nét của anh, càng làm rõ nét điềm tĩnh và vững chãi luôn khiến cô cảm thấy yên lòng.

Dường như nhận ra điều gì đó trong ánh mắt cô, Trần Dịch Uy khẽ lên tiếng trước:

“Tôi biết em mạnh mẽ, có thể tự bước đi một mình. Nhưng con người, dù mạnh mẽ tới đâu, cũng cần có một ai đó đi cùng trong những lúc khó khăn nhất.”

Anh nói nhẹ nhàng, nhưng từng chữ từng chữ đều khắc sâu vào lòng cô.

Lưu Vân im lặng hồi lâu, trái tim cô đập mạnh hơn một chút. Cô hiểu ý nghĩa trong câu nói ấy—một sự chân thành, một lời hứa mơ hồ nhưng rất rõ ràng.

Cô không trả lời ngay, chỉ nhẹ nhàng quay đầu nhìn về phía cửa sổ, ánh bình minh đã dần lên cao, rực rỡ và ấm áp hơn.

“Trước đây, tôi từng nghĩ nếu muốn tự do, thì nhất định phải đánh đổi bằng sự cô đơn. Nhưng giờ thì tôi đã hiểu, tự do thực sự có lẽ không phải là một mình bước đi mãi mãi. Mà là, dù có ai đó bên cạnh hay không, tôi vẫn luôn có thể là chính mình.”

Trần Dịch Uy nghe xong khẽ cười nhẹ, nụ cười rất ngắn, nhưng ánh mắt lại ánh lên một tia hài lòng hiếm hoi.

“Tôi sẽ không vội vã,” anh nhẹ nhàng đáp, “Tôi chỉ muốn em biết, từ giờ trở đi, nếu em cần ai đó để tựa vào, tôi luôn ở đây.”

Cô quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt anh, rồi nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng cảm thấy một chút ấm áp nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng đang len lỏi vào trái tim.

Khi Trần Dịch Uy rời khỏi căn phòng nhỏ của cô, Lưu Vân lại ngồi xuống bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh dần biến mất trên con đường nhỏ quen thuộc. Một nụ cười dịu dàng, rất nhẹ nhàng khẽ thoáng qua môi cô.

Bình minh hôm nay, bỗng nhiên không còn đơn độc nữa.

Cô không biết rõ tương lai sẽ thế nào, không dám chắc mình có thể dễ dàng yêu một ai đó thêm lần nữa hay không. Nhưng lần đầu tiên sau rất nhiều năm tháng, trái tim cô bắt đầu mở ra một khoảng nhỏ, sẵn sàng chào đón một người bước vào.

Bên ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, chiếu rọi thứ ánh sáng dịu dàng nhưng đầy mạnh mẽ xuống thành phố bên dưới.

Lưu Vân nhẹ nhàng hít sâu một hơi, rồi thì thầm với chính mình:

“Cuối cùng thì, bình minh cũng không còn lẻ loi nữa.”

Scroll to Top