Chương 5: Những Món Nợ Phải Trả
Sau sự cố tại phòng họp, vị trí của Lưu Vân trong tập đoàn D.U đã dần thay đổi. Không còn là thực tập sinh bị coi thường, cô bắt đầu nhận được sự tôn trọng từ đồng nghiệp. Nhưng Lưu Vân hiểu rõ, để trụ vững lâu dài trong môi trường khắc nghiệt này, cô còn phải học hỏi và chứng minh năng lực nhiều hơn nữa.
Ngoài giờ làm việc, cô vẫn đều đặn tham gia các lớp cao học buổi tối, không ngừng bổ sung kiến thức tài chính, kế toán và quản trị doanh nghiệp. Từng ngày trôi qua, cô âm thầm rèn luyện bản thân, xây dựng nền tảng vững chắc để đối diện với những thử thách tương lai.
Nhưng dù cố gắng tập trung hết sức vào công việc, vẫn có những lúc bóng ma quá khứ không ngừng quay trở lại ám ảnh cô.
Một buổi tối cuối tháng, khi thành phố vừa lên đèn, Lưu Vân nhận được cuộc gọi từ người chị họ xa lâu ngày không gặp. Giọng chị ngập ngừng trong điện thoại:
“Vân à, chị biết lâu rồi không liên lạc, nhưng em có hay tin nhà em đang gặp chuyện chưa? Chú Lưu nợ nần rất lớn, đang tìm cách bán nhà bán cửa đấy.”
Nghe đến đây, lòng cô hơi nhói lên một nhịp, nhưng chỉ giây phút ngắn ngủi ấy thôi. Cô khẽ cảm ơn chị, rồi cúp máy, lặng lẽ nhìn về phía cửa sổ. Đôi mắt cô lạnh lùng, sâu thẳm. Từng ký ức đau thương ngày xưa lại một lần nữa ùa về rõ mồn một.
Gia đình mà cô từng xem là tất cả, thực ra chỉ là một nhóm người ích kỷ, tham lam, luôn coi cô như vật thế thân để giải quyết những sai lầm của họ. Không, cô sẽ không mềm lòng nữa.
Nhưng trả thù không phải là việc đơn giản, càng không phải là chuyện có thể làm bộc phát. Cô cần sự tỉnh táo, thông minh và chính xác tuyệt đối.
Với kỹ năng phân tích tài chính đang dần thành thạo, cộng thêm sự giúp đỡ gián tiếp từ một vài đồng nghiệp trong D.U, Lưu Vân âm thầm điều tra rõ hơn về tình trạng tài chính thật sự của công ty cha mình. Cô phát hiện cha cô vì muốn làm giàu nhanh đã vay nóng từ thị trường tín dụng đen, lãi mẹ đẻ lãi con, số nợ ngày càng lớn đến mức không thể kiểm soát nổi.
Cầm bản báo cáo tài chính mà cô vừa hoàn tất điều tra trong tay, Lưu Vân biết cơ hội của mình đã đến.
Một tháng sau, D.U tổ chức dạ tiệc giao lưu đối tác lớn tại khách sạn năm sao danh tiếng nhất thành phố. Đêm đó, Lưu Vân xuất hiện thanh lịch trong bộ váy trắng trang nhã, mái tóc dài được búi cao gọn gàng. Cô đứng cạnh đội ngũ tiếp đón đối tác của tập đoàn, trông điềm tĩnh và chuyên nghiệp.
Ngay lúc ấy, ánh mắt cô bất chợt lướt qua đám đông và khựng lại. Từ xa, cha mẹ cô đang bước vào đại sảnh, trên mặt họ là vẻ mặt gượng gạo nhưng cố tỏ ra thân thiện để tìm kiếm những người có thể cứu vãn công ty đang trên bờ vực phá sản.
Ông Lưu nhanh chóng nhận ra con gái mình, ông hơi giật mình nhưng rồi lấy lại vẻ mặt vui vẻ giả tạo, tiến lại gần cô:
“Vân à, lâu rồi không gặp, xem ra con sống cũng khá tốt nhỉ. Dạo này công việc thuận lợi chứ?”
Lưu Vân nhìn người cha trước mặt, người mà cô từng kính trọng và yêu thương nhất, nay chỉ còn là kẻ xa lạ đáng thương, đang cố níu kéo chút danh dự cuối cùng. Giọng cô bình thản đáp lời:
“Cảm ơn ba, tôi sống rất tốt. Chỉ tiếc, tôi nghe nói công ty của ba thì ngược lại.”
Sắc mặt ông Lưu biến đổi nhanh chóng, nhưng vẫn cố gượng cười nói nhỏ, đầy ngụ ý:
“Con à, dù sao chúng ta vẫn là người một nhà. Con lại đang làm ở tập đoàn lớn như D.U, có thể nào giúp công ty của ba một chút không?”
Lưu Vân nhìn ông, khẽ cười nhẹ, nhưng ánh mắt cô lạnh lẽo như băng giá:
“Ba hiểu rõ tính tôi mà, tôi luôn đặt nguyên tắc lên đầu. Nếu công ty của ba đủ năng lực, tất nhiên D.U rất hoan nghênh hợp tác. Còn nếu không, e rằng tôi cũng không giúp được gì đâu.”
Nói xong, cô quay người lấy từ bàn bên cạnh một tập tài liệu, nhẹ nhàng đặt vào tay cha cô. Bên trên ghi rõ ràng: “Danh sách công ty không đủ điều kiện hợp tác do vi phạm nguyên tắc tài chính – Công ty TNHH Lưu Thị.”
Ông Lưu run rẩy, lật từng trang tài liệu, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
Lưu Vân thong thả nói tiếp, giọng nói lạnh nhạt nhưng kiên định đến đáng sợ:
“Ba à, có những sai lầm không thể dùng tiền bạc để bù đắp. Ba dạy tôi như vậy mà, đúng không?”
Dứt lời, cô lịch sự cúi đầu chào, quay người bước đi, để lại sau lưng ánh mắt sững sờ, thất thần của cha mẹ.
Trên ban công ngoài sảnh tiệc, Lưu Vân đứng lặng yên nhìn thành phố rực sáng trong màn đêm. Cô hiểu rõ, trả thù vốn không phải chuyện vui vẻ gì, nhưng có những món nợ bắt buộc phải trả.
Lần này, cô không hề xúc động, không hề áy náy. Chỉ có một cảm giác yên bình kỳ lạ dâng lên trong lòng, như thể cuối cùng cô cũng được phép sống cho chính mình một lần.
Một tiếng bước chân khẽ vang lên sau lưng cô, giọng nói trầm thấp quen thuộc của Trần Dịch Uy vang lên nhẹ nhàng:
“Ổn chứ?”
Cô quay lại, nhìn vào đôi mắt anh, lần đầu tiên cảm nhận một chút ấm áp nhẹ nhàng len lỏi vào lòng.
“Ổn. Và sẽ càng ổn hơn nữa.”
Trần Dịch Uy không nói gì thêm, chỉ đứng cạnh cô, cùng hướng ánh mắt ra ngoài khung cửa kính rộng lớn, như một sự ủng hộ im lặng đầy tinh tế.
Lưu Vân khẽ mỉm cười. Có lẽ từ giờ trở đi, cô sẽ không còn phải bước đi một mình nữa.