Chương 5: Kiểm Tra Đầu Vào

Tác giả: Hàn Lưu Nguyệt / May 1, 2025

Sáng sớm, sương còn chưa tan, Lâm Viễn đã triệu tập toàn bộ đệ tử ra sân chính. Nói là “toàn bộ” thì cũng chỉ có năm người, xếp thành một hàng mỏng như tờ giấy. Mỗi người đều khoác lên vẻ mặt khác nhau: nghi hoặc, e dè, hoài nghi… và một ít hi vọng lẫn lộn trong đó.

Lâm Viễn bước ra với tấm bảng tre do chính tay anh vẽ từ tối qua. Trên đó không ghi công pháp, không chép khẩu quyết, mà là ba dòng to tướng gồm: Tư duy đối phó tình huống, Phản xạ thực chiến và Sức chịu đựng áp lực.

Anh chống tay vào bảng tre, giọng rõ ràng: “Ta không cần ai mạnh nhất. Ta cần người có thể đứng vững khi tình huống vượt khỏi dự tính.”

Một đệ tử trẻ chừng mười sáu nhăn mặt: “Chưởng môn… chúng ta chỉ có năm người, còn lọc làm gì nữa?”

“Chính vì ít,” Lâm Viễn gật đầu, “nên càng không thể sai người.”

Vòng Một – Giải Quyết Tình Huống

Lâm Viễn giơ cao tay, đọc rõ ràng:

“Kẻ địch mạnh hơn gấp đôi, đang truy sát ngươi. Trên người ngươi có một thanh kiếm cùn và một bình rượu. Hãy nói cách ngươi dùng chúng để sống sót.”

Mỗi người có một phút suy nghĩ.

Đệ tử thứ nhất đáp: “Đổ rượu lên mặt đất, tạo vũng trơn. Lúc hắn lao đến thì trượt, ta chém ngược.”

Đệ tử thứ hai: “Tẩm rượu vào áo, giả làm kẻ say. Chờ lúc hắn khinh địch thì đánh lén.”

Đệ tử thứ ba: “Ném bình rượu đánh lạc hướng, rồi bỏ chạy.”

A Tử – người nhỏ nhất – im lặng rất lâu. Cuối cùng nói: “Giả vờ đầu hàng, tặng rượu. Khi hắn uống thì đánh.”

Còn Tiểu Linh đáp ngắn gọn: “Rượu là dễ cháy. Kiếm cùn không giết được, thì lấy lửa đốt.”

Lâm Viễn ghi lại từng câu, không ai biết anh chấm điểm thế nào.

Vòng Hai – Phản Xạ Tránh Đòn

Sân chính được căng một sợi dây thừng nặng, buộc đá ở đầu, treo lơ lửng. Mỗi người phải bước vào vòng tròn, tránh dây khi nó được đẩy về. Ai bị trúng ba lần thì bị loại.

Người đầu tiên bị trúng liền hai lần, tay chân luống cuống. Tới lần thứ ba, dây quật vào hông cậu ta.

Lâm Viễn phất tay: “Dừng lại. Ngươi bị loại.”

Người thứ hai nhanh nhẹn hơn, tránh được năm lượt mới bị trúng một lần. Nhưng cậu ta bắt đầu lúng túng, rồi bị trúng thêm hai đòn.

“Dừng. Loại tiếp.”

A Tử thấp bé, nhưng nhanh. Cậu ta cúi người lách qua, thậm chí dùng cả thân pháp đơn giản để giảm diện tích tiếp xúc. Bảy lượt trôi qua mới bị trúng một. Vượt.

Tiểu Linh là người duy nhất không bị trúng phát nào. Đến lượt cuối cùng, cô nhắm mắt, lùi đúng một bước, dây quét qua mũi chân.

“Phản xạ tốt,” Lâm Viễn gật đầu. “Thông qua.”

Vòng Ba – Sức Chịu Đựng

Một phiến đá trơn được tưới nước, kê nghiêng trên bậc tam cấp. Tất cả phải đứng trên đó trong khi gió sớm lùa lạnh buốt.

Thời gian trôi qua chậm chạp. Mười phút đầu, đệ tử trung niên run tay, rồi ngã.

Lâm Viễn khẽ nói: “Ngươi dừng ở đây thôi. Xuống đi.”

Hai người trẻ tiếp theo cố gắng, nhưng đến phút mười tám thì trượt chân. Họ không nói gì, chỉ cúi đầu.

Chỉ còn lại Tiểu Linh và A Tử.

Từng giọt nước lạnh nhỏ lên mu bàn chân họ. Gió quất vào mặt, môi tái dần. A Tử run lên, đầu gối lảo đảo. Cậu định bỏ cuộc, nhưng thấy Tiểu Linh vẫn còn đứng.

Cậu cắn răng, gồng mình thêm năm phút nữa.

Đến khi cả hai cùng khuỵu xuống, Lâm Viễn bước tới, đỡ hai người dậy.

“Thông qua. Cả hai.”

Chiều hôm đó, tấm bảng tre được dựng trước cửa đại điện. Trên đó, mỗi cái tên được ghi kèm theo dòng chữ ngắn gọn:

  • Tiểu Linh: Phản xạ tốt, đầu óc linh hoạt, tinh thần ổn định. Đề xuất: đào tạo truyền tin – phụ tá nội môn.
  • A Tử: Phản ứng chưa nhanh, nhưng ý chí bền. Đề xuất: luyện thân pháp né tránh, không chú trọng sức mạnh.
  • Lý Nhân (trung niên): Không phù hợp chiến đấu. Đề xuất: quản lý vật tư, giữ kho.
  • Hai người còn lại: Không đạt yêu cầu. Có thể ở lại làm tạp dịch, chờ xét lại sau.

Tiểu Linh đứng nhìn bảng, không nói gì. Một lúc sau, khi anh xoay người bỏ đi, cô khẽ gọi:

“Chưởng môn…”

“Ừ?”

“Cảm ơn huynh. Đây là lần đầu tiên có người đánh giá tụi muội bằng thứ gì đó khác hơn là mạnh yếu.”

Lâm Viễn quay đầu lại, mỉm cười nhẹ.

“Trong giang hồ, người ta chọn ai dùng được kiếm. Còn ta…” – anh nhìn về phía rừng xa – “ta chọn ai có thể sống sót lâu hơn.”

“Bài kiểm tra đầu vào – hoàn tất.
Điểm tích lũy: +1
Phân hệ tiếp theo: Tập huấn kỹ năng cá nhân – sẵn sàng mở khóa.”

Lâm Viễn im lặng.

Ở thế giới cũ, có lúc đội mình toàn những người chẳng có gì nổi bật. Nhưng khi mọi thứ rối tung, chính họ là người lặng lẽ ngồi lại, gỡ từng đoạn một, không than, không bỏ cuộc.

Anh ngẩng đầu, nhìn trời đã ngả nắng. Môn phái còn chưa có tương lai rõ ràng, nhưng ít nhất hôm nay, anh đã có người để đặt niềm tin.

Scroll to Top