Chương 3: Gánh Nặng Kẻ Đi Trước
Ngay sau khi nhóm người Thiết Kiếm Môn rút đi, không khí nơi sân chính thoáng chùng xuống. Những tưởng ai nấy sẽ thở phào vì thoát một kiếp, nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại.
“Chưởng môn định kéo dài ba ngày rồi cũng đầu hàng sao?” – Một giọng nam trầm vang lên từ bên trong chính điện.
Lâm Viễn quay đầu. Một lão nhân râu bạc, áo đạo bào sờn cũ, chống gậy gỗ bước ra. Ánh mắt ông ta sáng, sắc và mang theo thứ gì đó như… oán trách đã tích tụ từ lâu.
Trong đầu lập tức hiện bảng hệ thống chú thích:
“Nhân vật: Vân Hạc đạo nhân. Vai trò: đại sư huynh đời thứ mười.
Tình trạng: trung thành, bảo thủ, thiếu niềm tin vào thế hệ sau.
Nguy cơ: kích phát chia rẽ nội bộ.”
Phía sau Vân Hạc, hai đệ tử trẻ chừng mười lăm, mười sáu tuổi thấp thỏm đi theo. Một người lẩm bẩm: “Vậy chúng ta… có còn là môn phái nữa không?”
“Còn chứ,” Lâm Viễn bước lên bậc thềm, nhìn cả ba người, “có điều nếu ai đó muốn từ bỏ, ta không ép. Ở lại là để chiến, không phải để chờ chết.”
“Lời hay thì ai chẳng nói được!” – Vân Hạc quát khẽ, ánh mắt lóe lên vẻ phẫn uất. “Ngươi từ khi làm chưởng môn đến nay đã làm được gì? Môn phái suy sụp, đệ tử rơi rụng, lương thực cạn kiệt, công pháp thất lạc! Nay chỉ còn vài mảnh ngói vụn mà ngươi còn dám mạnh miệng nói là ‘chiến’?”
Lâm Viễn im lặng, lắng nghe. Hệ thống không nói gì, nhưng anh hiểu: đây không phải lúc phản bác để thắng lời – mà là để ổn định lòng người.
“Ngươi vốn là đứa yếu nhất trong hàng nội môn, bây giờ còn dám bàn đạo với ta?” Vân Hạc vung gậy đập mạnh xuống bậc đá, giọng như răn dạy hậu bối.
“Đạo trưởng,” – giọng Lâm Viễn trầm lại, “ta yếu – đúng. Nhưng người mạnh hơn ta, từng dẫn môn phái này đi tới đâu, chắc người cũng biết. Giờ phái chẳng còn gì ngoài cái tên. Nếu bảo ta bất tài, vậy người trước ta là gì?”
Câu nói không nặng, nhưng từng chữ như dội thẳng vào lòng. Vân Hạc giật mình, sắc mặt chùng xuống, như bị một bàn tay vô hình gạt phăng lớp tôn nghiêm cuối cùng còn sót lại.
Vân Hạc từng có cơ hội kế nhiệm chưởng môn vào năm mươi tuổi, nhưng lúc ấy vì ham mở rộng quan hệ với ngoại phái để “kéo tài nguyên về”, ông nhiều lần để đệ tử cốt cán giao du giang hồ. Kết quả: người thì chết, kẻ thì phản, môn phái bị phục kích khiến nội môn gần như mất trắng. Từ đó, ông không còn nói chuyện về chiến lược nữa – chỉ biết giữ quy củ cũ như một cách chuộc lỗi thầm lặng.
Ông quay đi, bóng lưng vẫn giữ vẻ ngạo mạn của một đại sư huynh năm xưa. Nhưng từng bước chân trên bậc đá lại nặng nề, như đang lặng lẽ gánh lấy tro tàn của chính quá khứ mình gây ra.
Chiều hôm đó, trong khi đệ tử loay hoay vá mái nhà và nhặt củi, Lâm Viễn ngồi một mình trước thềm đá, nhìn về phía chân núi xa xa.
Già thì cố chấp, trẻ thì nản lòng. Môn phái chẳng khác gì một dự án code dở dang bị đổi team lead ba lần. Anh giờ chẳng khác nào thằng kỹ sư vừa tiếp quản bug của thiên hạ.
Hệ thống lặng lẽ hiện ra một thông báo nhỏ:
“Kích hoạt phân hệ: Quản lý Môn Phái – Bản Tối Giản.”
“Tình trạng hiện tại:
– Tổng đệ tử: 5 (2 khả dụng, 3 rối loạn tâm lý)
– Công pháp nội môn: 1/12 còn sót
– Tài nguyên tu luyện: gần cạn
– Danh vọng giang hồ: không đáng nhắc tới
→ Ưu tiên: ổn định nhân sự, khôi phục tài nguyên cơ bản.”
Lâm Viễn nhìn bảng thống kê đơn sơ, rồi gãi đầu.
“Ổn rồi. Việc đầu tiên: debug nội bộ trước khi giang hồ debug mình.”