Chương 23: Ai Sẽ Còn Đứng Lại

Tác giả: Hàn Lưu Nguyệt / May 2, 2025

Sáng sớm, mây vần đục che kín rặng núi. Cơn mưa từ hôm qua vẫn chưa dứt hẳn, chỉ còn đọng lại từng giọt nhỏ trên ngọn tre, thi thoảng rơi lách tách xuống sân đá. Không khí nặng mùi đất ẩm và tro khói.

Trong viện chính, bảng tre nội quy vẫn đứng vững dù một bên chân trụ đã sứt cạnh. Dưới chân bảng, Lâm Viễn đang kiểm tra lại nền sân vừa được quét sạch. Anh cầm theo một đoạn dây gai, đánh dấu từng điểm trên mặt đất, vừa đo vừa ghi chép lại vào cuốn sổ dày cộm đã bạc màu.

Tiểu Linh đến đầu tiên. Cô không mặc đạo bào mà khoác áo ngắn tay màu đất, bên vai trái vẫn còn bầm. A Tử theo sau, tay phải quấn vải, ánh mắt căng thẳng. Triệu Nguyên đến sau cùng, trầm mặc như bóng cây rơi vào giờ tĩnh.

Nam Quang và Trương Dật mang theo các gói vải dùng để mô phỏng vũ khí, trải đều quanh sân. Khi năm người đã vào vị trí, Lâm Viễn không chào, cũng không giảng giải. Anh gập sổ, giơ tay chỉ vào bảng tre vừa được treo lại trước sân.

Trên bảng ghi rõ từng khung giờ, từng khu luyện tập, từng vai trò. Dưới cùng có một dòng mới khắc thêm vào:

Còn đúng một tháng.

Không ai hỏi lại. Ai cũng hiểu thời điểm ba tháng đã gần kề. Không còn thời gian để từ tốn từng bước.

Lâm Viễn chia sân làm ba khu. Vòng trung tâm dành cho phản xạ cá nhân. Bên trái là mô hình khống chế không gian. Bên phải là hàng cột gỗ luyện kiếm. Tiểu Linh được phân vào khu không gian. A Tử chịu trách nhiệm vòng trung tâm. Triệu Nguyên giữ luyện kiếm. Không ai được phép hoán đổi. Lỗi một bước, trở lại từ đầu.

Vòng đầu tiên diễn ra im lặng. Tiểu Linh chạy mô hình, ánh sáng kích hoạt từng vùng sát thương, nhưng cường độ cao hơn bình thường. Cô tránh được hai lần, nhưng lần thứ ba bước chệch nửa nhịp, suýt chạm vào vùng sát thương mô phỏng. Ngay lập tức bị hệ thống ghi lại sai số, vòng dừng lại.

A Tử bước vào tiếp theo. Mô hình giả lập hai kẻ địch tấn công trái phải. Cậu né cú đầu tiên, phản xạ tốt. Nhưng khi vòng thứ hai xuất hiện, A Tử thay vì tránh, lại lùi về hướng cũ, vô tình lọt vào đường gậy giả lập. Tia sáng quét ngang vai cậu, báo chạm.

Cậu ngã xuống, dù chỉ là va chạm mô phỏng. Nhưng mặt đất đủ cứng để làm đau.

Lâm Viễn bước tới, không đưa tay đỡ. Anh chỉ nhìn.

“Ngươi bước lùi vì sợ không phản kịp đòn sau. Nhưng né sai một lần ở đây chỉ khiến ngươi ngã. Ngoài kia, cú ngã ấy là mạng người.”

A Tử cúi đầu, môi mím lại. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy, nhặt lại gậy, nhưng không bước vào vòng tiếp theo.

Lâm Viễn mở giao diện hệ thống, để bảng đánh giá hiện công khai. Một dòng đỏ hiện ra:

Tỷ lệ sống sót trong tình huống phục kích ba hướng: 32%.

Cả sân lặng như tờ. Dòng chữ kia không kêu gọi, không khuyên nhủ. Chỉ là một con số, nhưng lạnh hơn gió đầu mùa.

Lâm Viễn quay về giữa sân. Anh đặt một trụ cờ trắng xuống trung tâm. Không màu. Không hiệu.

“Một tháng tới, ai không vượt được mốc an toàn, sẽ không có tư cách ra mặt khi Thiết Kiếm Môn quay lại.”

Tiểu Linh đứng thẳng, không nói. Triệu Nguyên hơi nghiêng đầu, không phản ứng. A Tử cắn chặt môi, gật đầu một cách nặng nề.

Buổi chiều hôm đó, Lâm Viễn không để ai nghỉ. Anh cho chạy ba mô hình liền nhau. Người nào sai bị buộc dừng vòng, chuyển sang đứng quan sát ghi chép sai lệch của người khác. Không ai được phép lặp lại lỗi.

Lý Nhân không nói gì, chỉ âm thầm kiểm lại số túi gạo, số vải buộc, số bảng ghi. Những món tưởng chừng vụn vặt, giờ trở thành xương sống cho cả sân huấn luyện.

Khi trời sập tối, bảng tre trước sân hiện thêm một dòng:

Bắt đầu bài sát hạch cá nhân vào ngày mai.

Gió lạnh thổi qua mé núi, tạt vào mặt từng người. Không ai rùng mình, nhưng ánh mắt đã khác.

Scroll to Top