Chương 20: Một Lưỡi Kiếm, Hai Đường Đi

Tác giả: Hàn Lưu Nguyệt / May 2, 2025

Sáng sớm, sương phủ trắng sân đá, lạnh đến mức hơi thở có thể nhìn thấy được. Lâm Viễn khoác áo mỏng, đứng giữa sân, hai tay cầm một thanh kiếm gỗ, vẽ một vòng tròn giữa đất.

“Liên Thức Hồi Tâm.” Anh nói. “Ba chiêu kiếm nối liền, kiểm tra hơi thở, tốc độ và khả năng dẫn kiếm theo ý.”

Đệ tử đứng thành hàng, mỗi người một thanh kiếm huấn luyện. Đây không còn là kiếm tre, mà là kiếm gỗ đã được mài kỹ, nặng hơn, dễ chấn tay hơn. Trong góc sân, mô hình mô phỏng cấp 2 đã sẵn sàng, ánh sáng lấp ló chờ được kích hoạt.

“Chiêu thức không khó,” Lâm Viễn tiếp lời, “nhưng khi ba chiêu liên kết, sẽ có một đoạn chuyển tiếp cực ngắn. Nếu hơi thở lệch hoặc lực tay không giữ vững, đường kiếm sẽ trượt ra khỏi quỹ đạo. Một bước sai nhỏ cũng khiến toàn bộ kiếm thế mất hiệu lực.”

A Tử nuốt nước bọt, lén quay sang nhìn Tiểu Linh. Cô gái gật đầu nhẹ, ra hiệu “cứ làm theo những gì luyện trước”.

Lượt đầu khởi động, A Tử vào mô hình.

Chiêu một: vung ngang. Cậu chém đúng.

Chiêu hai: kéo kiếm thu về. Cũng tạm ổn.

Chiêu ba: hạ mũi kiếm, đổi chiều xoáy.

Ngay lúc đó, chân A Tử trượt nhẹ. Không nhiều, nhưng đủ để mũi kiếm lệch đi nửa gang tay. Theo lẽ thường, chiêu đó coi như hỏng.

Nhưng A Tử không dừng lại.

Cậu xoay cổ tay, kéo kiếm ngược lại, rồi vung vòng lên cao theo bản năng. Mũi kiếm lướt qua mô hình ảo đúng lúc luồng sáng phản đòn lao tới. Kết quả: mô hình bị chém ngược, vô hiệu hóa.

Tất cả sững lại.

Mô hình khựng lại nửa nhịp, không nhận ra chiêu thức.

A Tử đứng yên, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Tiểu Linh hỏi: “Chiêu gì vậy?”

“Ta… lỡ tay.” A Tử nói, mặt đỏ lên.

Lâm Viễn bước đến gần, không nói gì, chỉ ra hiệu cho mô hình khởi động lại. Sau một lúc, anh yêu cầu A Tử lặp lại đúng động tác lệch khi nãy.

Cậu làm thử. Không giống hoàn toàn, nhưng đường kiếm ấy vẫn giữ được nhịp, thậm chí còn linh hoạt hơn cả chiêu gốc.

Lâm Viễn trầm ngâm, rồi quay sang hệ thống: “Ghi nhận. Đệ tử A Tử – phát sinh biến chiêu không định danh.”

Màn hình hiện dòng chữ nhỏ:

“Định danh: Biến Chiêu Cấp Một – chưa được đặt tên
Gợi ý: Thiết lập thư mục ‘Kiếm pháp cá nhân – A Tử’
Điểm tích lũy cá nhân +1”

Chưa kịp để A Tử hiểu chuyện gì xảy ra, Tiểu Linh đã bước vào mô hình.

Cô không sáng tạo chiêu mới, nhưng từ chiêu đầu tiên, Lâm Viễn đã nhìn thấy khác biệt.

Cô không chém, mà như đang vẽ. Kiếm pháp của cô mềm hơn, nhịp chậm hơn một chút, nhưng mỗi lần lưỡi kiếm dừng lại, ánh sáng mô hình như bị ngắt mạch, không phản đòn kịp.

Cô hoàn thành cả ba chiêu mà không cần dùng sức.

“Khí dẫn kiếm.” Lâm Viễn lẩm bẩm. “Không phải dùng lực, mà là dẫn hơi thở kéo lưỡi kiếm theo ý mình.”

Sau lượt cuối, anh ra hiệu tắt mô hình.

“Ghi nhận.” Anh nói.

“Đệ tử Tiểu Linh – đạt mức kiểm soát kiếm khí sơ bộ
Phân loại: Tĩnh Khí Dẫn Thức
Điểm tích lũy cá nhân +1”

A Tử ngồi bệt xuống bên hòn đá, ánh mắt vẫn ngơ ngác.

“Chiêu ta chém lệch… mà lại mạnh hơn chiêu thật?”

Tiểu Linh chống tay lên cằm, suy nghĩ một lúc rồi bật cười: “Có khi kiếm thấy thương ngươi nên tự quay lại đỡ giùm đó.”

“Ê…”

“Đặt tên đi.” Cô đùa. “Chứ không sau này chưởng môn ghi vô sổ là ‘Chiêu Lỡ Tay’ thì quê lắm.”

Lâm Viễn không chen vào. Anh chỉ mở sổ, ghi một dòng gọn gàng:

“Từ hôm nay, hai đứa nhỏ ấy bắt đầu có kiếm của riêng mình.”

Scroll to Top