Chương 2: Bước Ra Khỏi Xiềng Xích
Căn nhà ba tầng kiểu cổ nằm giữa lòng thành phố xô bồ vẫn như cũ — ngoại trừ một điều, hôm nay Lưu Vân không còn nhìn nó bằng ánh mắt thân thuộc nữa.
Cô đứng trước cổng sắt sơn trắng, tay nắm chặt quai xách túi nhỏ. Gió sáng sớm thổi qua, lạnh buốt.
Cánh cổng vốn đã hoen gỉ được bà Trịnh đích thân mở ra, gương mặt bà đầy vẻ sốt ruột xen lẫn khó chịu.
“Con về rồi à. Mau vào nhà đi. Ba con đang đợi.”
Lưu Vân im lặng bước vào, từng bước chân như đè nặng lên quãng ký ức đã rạn nứt.
Phòng khách sáng trưng đèn. Ông Lưu ngồi giữa sofa, mặt không biểu cảm, tay kẹp điếu thuốc cháy dở. Trên bàn là tờ hợp đồng hôn nhân đỏ chói.
“Ngồi đi,” ông ra lệnh.
Không một câu hỏi thăm. Không một nụ cười.
Lưu Vân ngồi xuống đối diện. Ánh mắt cô điềm tĩnh lạ thường.
Ông Lưu gạt tàn thuốc, đẩy hợp đồng tới trước mặt cô.
“Đây là giấy đăng ký kết hôn dự thảo. Tuần sau lễ cưới. Chỉ cần ký tên, mọi thứ sẽ xong.”
Cô cầm tờ giấy lên. Ngón tay thon dài vuốt nhẹ qua dòng chữ in đậm: “Bên nam: Trình Khang”.
Trình Khang. Người đàn ông đã qua bốn đời vợ, kẻ nổi tiếng trong giới thượng lưu về thói bạo hành ẩn sau vẻ ngoài hào nhoáng.
Lưu Vân ngước mắt, ánh nhìn sắc lạnh.
“Vì sao là con?”
Ông Lưu nhếch mép cười, không che giấu sự khinh thường.
“Vì mày ngoan. Mày biết nghe lời. Với lại, mày không có giá trị gì hơn.”
Những lời nói phũ phàng ấy rơi xuống như những nhát dao cùn cắm thẳng vào da thịt.
Bà Trịnh ngồi bên cạnh, vội vàng chen vào bằng giọng mềm mỏng:
“Con à, vì gia đình cả thôi. Ba mẹ nợ nần chồng chất, chỉ cần con hy sinh một chút, sau này ai cũng sẽ tốt hơn. Chúng ta sẽ có nhà đẹp, xe sang. Con cũng sẽ được sống sung sướng.”
Lưu Vân mím môi.
Trước kia, cô đã từng tin. Tin rằng làm con gái, phải nhẫn nhịn, phải hy sinh. Tin rằng ngoan ngoãn sẽ được yêu thương.
Giờ phút này, cô nhìn rõ từng mặt nạ dối trá.
Từ trong túi xách, cô lấy ra một xấp tài liệu, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Bằng chứng giao dịch giữa cha cô và bên Trình thị, sao kê khoản tiền hai trăm triệu, bản ghi âm thỏa thuận bán cô như món hàng.
Từng tờ giấy nặng hơn ngàn lời buộc tội.
Không gian phòng khách tức thì đặc quánh lại.
Mặt ông Lưu biến sắc. Bà Trịnh thảng thốt giật lấy tập hồ sơ, lật từng trang, run rẩy.
“Con…” bà lắp bắp.
Lưu Vân đứng lên, ánh mắt lãnh đạm quét qua hai người từng được gọi là cha mẹ.
“Con biết hết. Từng đồng ba mẹ nhận, từng câu chữ ba mẹ thỏa thuận. Đừng nói yêu thương, đừng nói hy sinh. Con không mắc nợ.”
Ông Lưu nghiến răng, giận dữ đập tay xuống bàn.
“Mày tưởng mày là ai? Không có nhà họ Lưu, mày chỉ là một con nhỏ vô danh!”
Lưu Vân khẽ nhếch môi. Một nụ cười lạnh lùng không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
“Không cần nhà họ Lưu. Tôi thà đi bán cà phê, rửa bát, cũng hơn làm chó gặm xương thừa.”
Bà Trịnh vội vàng níu tay cô:
“Vân à, con đừng hồ đồ. Cái thế giới ngoài kia tàn nhẫn lắm. Một mình con thì làm được gì? Con sẽ đói chết ngoài đường mất!”
Lưu Vân nhẹ nhàng gỡ tay bà ra, từng động tác dứt khoát nhưng không thô bạo.
“Vậy thì cứ để con chết ngoài đường.
Còn hơn chết mục ruỗng trong cái nhà này.”
Không cho họ thêm một cơ hội nào nữa, cô xoay người, bước ra cửa.
Mỗi bước chân đều nặng trĩu, nhưng cũng đồng thời nhẹ bẫng — như từng chiếc xiềng xích rơi rụng khỏi thân thể.
Sau lưng cô, tiếng gọi, tiếng gào, tiếng chửi rủa vang lên hỗn loạn. Nhưng cô không quay đầu. Không bao giờ.
Ngoài cổng, trời đổ mưa lất phất. Lưu Vân kéo cao cổ áo khoác, xách chiếc túi nhỏ, lao mình vào dòng người xa lạ.
Trên môi cô, một nụ cười nhẹ nhàng nở ra.
Lần đầu tiên trong đời, cô tự chọn lấy tương lai của mình.
Không còn là con gái của nhà họ Lưu.
Không còn là vật hy sinh.
Chỉ đơn giản là — Lưu Vân.