Chương 19: Phá Thức Bằng Ý
Sáng sớm, khi sương núi còn chưa tan hết, sân đá Vân Kiếm Sơn đã vang tiếng bước chân. Lâm Viễn dựng một vòng mô phỏng mới giữa sân, nét mặt nghiêm lại lạ thường.
Không ai nói gì, nhưng cả nhóm đều có chung một cảm giác: chưởng môn hôm nay… có gì đó hơi đáng sợ.
Không phải vì tức giận.
Mà vì từ hôm qua đến giờ anh chưa cười, lại dậy sớm hơn cả Lý Nhân nhóm bếp, như thể đang chuẩn bị… xét tội ai đó.
“Thức Luyện Tam Cảnh.” – Lâm Viễn nói, giọng đều như đọc lệnh. “Ba chiêu thức quen thuộc, nhưng được tráo đổi trình tự, tạo thành một vòng liên hoàn. Trong đó sẽ có một chiêu sai nhịp, một chiêu đánh lạc hướng, và một chiêu che đòn thật.”
Đệ tử nghe mà không dám chớp mắt.
“Nhiệm vụ: không được phản công, không dùng vũ khí. Mục tiêu là sống sót một phút trong mô hình. Kẻ né sai – trúng đòn. Kẻ phá sai – mất thế. Chỉ cần giữ vững thân hình… là qua.”
A Tử ngập ngừng: “Chưởng môn, nếu né sai thì trúng, mà không được đánh lại… thì có cách nào thoát không ạ?”
Lâm Viễn nhìn cậu, nhếch nhẹ khóe miệng: “Chiêu thức có thể tráo. Nhưng đường lui luôn có. Nếu không tìm được… thì không phải tại chiêu.”
Câu nói khiến cả nhóm ngẩn người.
Lý Nhân là người đầu tiên bước vào vòng mô phỏng.
Mô hình khởi động. Ba chiêu thức lồng vào nhau – thoạt nhìn quen thuộc, nhưng khi chuyển động thì sai lệch. Đòn đầu hơi chậm, đòn thứ hai đổi hướng bất ngờ, đòn thứ ba lại đến ngược chiều mọi quỹ đạo.
Lý Nhân cố dùng bộ pháp cũ để né – bước lùi bị lệch trục, gót chân trượt, đầu gối va vào ánh sáng mô phỏng.
Mô hình tắt. Một tiếng “bốp” nhỏ vang lên – không đau, nhưng đủ biết: thất bại.
Lý Nhân xoa chân, lầm bầm: “Chiêu thì quen, nhưng ráp lại kiểu này chẳng khác gì đặt bẫy người ta…”
Lâm Viễn không phản bác. Anh chỉ nhìn vào giao diện hệ thống, gật nhẹ đầu như đã xác nhận điều gì đó.
A Tử và Tiểu Linh bước vào mô hình.
Mô hình khởi động lại.
Chiêu đầu đánh tới – A Tử không né như thường lệ, mà lùi nửa bước sang trái. Tiểu Linh không phản xạ, mà chuyển hướng ngay theo bước chân A Tử.
Đòn thứ hai lao tới từ sau – cô kéo A Tử nghiêng người, thoát đúng sát mép chiêu.
Đòn thứ ba là đòn thật – đánh chéo góc bất ngờ, nhưng cả hai đã kịp đổi vị trí, đứng lệch trục, để ánh sáng quét qua giữa khoảng trống.
Không ai trúng.
Thời gian vẫn tiếp tục chạy.
Cả hai không dùng chiêu thức, không chạy vòng vòng. Mỗi bước chân đều đi vào khoảng trống, né khỏi đường đòn chứ không đối đầu.
Họ không phá chiêu bằng chiêu – mà phá bằng cách… không để bị dẫn dắt bởi chiêu.
Một phút trôi qua.
Mô hình tự động tắt.
Màn hình hiện dòng chữ:
“Thử thách hoàn tất – phá thức bằng phối hợp ý thức. Đánh giá: sáng tạo.”
Triệu Nguyên đứng ngoài sân, khoanh tay từ lâu. Hắn nheo mắt, không chớp.
“Không thuộc chiêu, lại không cố dùng chiêu. Nhìn khoảng trống mà bước. Không phá được thế, thì bước ra khỏi thế…”
Hắn gật đầu, khẽ thốt:
“Địch đến tướng chặn, lụt đến đất ngăn. Hai đứa nhỏ này, biết lấy tâm phá thế – không phải lấy tay phá chiêu.”
Lâm Viễn nghe xong, bất giác bật cười. Không lớn, chỉ là một tiếng “khẽ khàng như gió”.
“Thay vì phá chiêu, tụi nó phá luôn logic mô phỏng của mình…”
Anh lắc đầu, gõ nhẹ lên giao diện.
“Hồi làm dev, cũng từng gặp mấy đứa junior né deadline kiểu vậy.”
Hệ thống không phản bác. Chỉ hiện dòng thông báo lặng lẽ:
“Ghi nhận: mô hình thức pháp không cố định – phản xạ linh hoạt đã được ưu tiên. Mở khóa phân hệ: điều chỉnh huấn luyện theo phong cách cá nhân.”
Lâm Viễn không nói gì thêm.
Anh nhìn hai đứa trẻ vẫn còn thở gấp – nhưng ánh mắt thì sáng lên, như thể… vừa hiểu được điều gì đó không có trong sách võ công.