Chương 16: Ba Giây Cứu Lỗi
Sáng sớm, gió núi chưa mạnh, trời vẫn còn đọng chút ẩm mờ trên lá. Lâm Viễn đứng một mình trong phòng nhỏ, mắt nhìn bảng hệ thống hiện lơ lửng trước mặt. Những dòng thông báo gần đây không còn ghi điểm tích lũy hay thành tựu đơn lẻ. Thay vào đó là cụm từ mới anh vừa cho chạy thử: “tiến độ tổ hợp”.
Anh đưa tay lên gõ nhẹ, chọn vào phân hệ mô phỏng. Dòng tiêu đề hiện lên: Huấn luyện nâng cao – phối hợp tổ đội.
Đêm qua, anh đã sửa lại một chuỗi mô phỏng, biến nó từ tình huống một người chống đỡ thành hai người thay phiên bảo vệ trung tâm. Không đơn thuần là di chuyển hay phản xạ nữa – mà là phối hợp.
Tiểu Linh và A Tử được gọi đến sân đá. Giữa sân là một vòng sáng nhạt đang xoay chậm. Lần này, mô hình không chỉ có một khu vực như cũ – mà là hai vòng tròn đồng tâm, một lớn một nhỏ, lồng vào nhau như hai tầng bảo vệ. Ở chính giữa là một điểm phát sáng – tượng trưng cho khu vực cần bảo vệ.
Kẻ địch sẽ xuất hiện từ bốn hướng khác nhau, liên tục áp sát trung tâm với tốc độ tăng dần. Bài tập đặt ra: bảo vệ điểm giữa khỏi bị chạm đến – càng về sau, nhịp càng gấp.
“Thưa chưởng môn, cái này là gì thế?” A Tử hỏi, tay cầm gậy gỗ, ánh mắt nghiêng nghiêng đầy đề phòng.
“Giả định: hai người bảo vệ trung tâm. Ai để địch chạm vào vòng trong ba lần thì thua,” Lâm Viễn nói. “Không cần đánh trúng – chỉ cần làm lệch hướng, chặn lại, hoặc đẩy lệch nhịp là đủ.”
Tiểu Linh im lặng, nhưng bước lên, kéo tay áo lên cao hơn bình thường. A Tử thì hít sâu, rồi nhảy lên vài nhịp như làm nóng.
Mô phỏng khởi động. Từng bóng sáng hình người xuất hiện, không rõ mặt mũi, nhưng di chuyển rất thật. Cứ mỗi ba giây, một “kẻ địch” mới xuất hiện từ một trong bốn hướng, lao thẳng về trung tâm.
Lượt đầu – dễ. A Tử vung gậy đỡ. Tiểu Linh chỉ cần đứng chắn đúng nhịp.
Lượt hai – tốc độ tăng nhẹ. Cả hai bắt đầu phải thay phiên thay vị trí – một người di chuyển, một người làm trụ.
Lượt ba – địch bắt đầu lừa hướng. Một kẻ lao thẳng, kẻ khác bẻ góc, tạo ra cảm giác giả. A Tử suýt trượt chân, nhưng Tiểu Linh kéo lại đúng lúc.
Đến lượt thứ tư, gió mô phỏng bắt đầu có sức. Gậy va vào luồng sáng phát ra tiếng “cạch” khô khốc. A Tử gồng vai chịu đòn, còn Tiểu Linh dốc sức quan sát nhịp chạy.
Khi vòng thứ năm bắt đầu, bảng hệ thống trong phòng của Lâm Viễn nháy nhẹ một dòng cảnh báo.
Lâm Viễn cau mày. Trên giao diện, một dòng cảnh báo nhấp nháy – màu đỏ nhạt nhưng không thể làm ngơ. Anh lướt nhanh qua thông tin, rồi sực hiểu.
Một chuỗi chiến thuật phụ. Thứ này lẽ ra chỉ dùng để thử nghiệm, vậy mà anh quên chưa xoá khỏi mô hình. Và giờ, hệ thống mặc định nó như phần chính, đang tự động chạy tiếp.
Tình huống huấn luyện đã bị đẩy lên cấp độ không kiểm soát.
Kẻ địch bắt đầu xuất hiện dồn dập – không còn khoảng chờ giữa các lượt, không có nhịp nghỉ để điều chỉnh, không có lỗ hổng trong thế tấn công. Đòn sau nối sát đòn trước, ép người trong mô phỏng phải phản ứng liên tục như đang rơi vào một trận bao vây thực sự.
Nếu không can thiệp ngay, mô hình sẽ cứ thế lặp tiếp – khó hơn, nhanh hơn, không có điểm dừng. Và Tiểu Linh cùng A Tử thì vẫn còn mắc kẹt ở giữa.
Dưới sân, A Tử bắt đầu thở gấp. Một bóng mô phỏng lao tới quá nhanh – cậu đỡ trượt, ngã ra phía sau. Tiểu Linh lập tức xoay người chắn lại, nhưng bị lệch nhịp – kẻ địch thứ hai đã áp sát.
Lâm Viễn lập tức nhập vào bảng: “Thêm chuỗi delay 2.5s – giãn thời gian cập nhật đối tượng.”
Bảng từ chối lệnh: “Đang trong mô hình không gián đoạn.”
Anh nhíu mày. Không còn cách nào khác, anh chuyển sang giao diện lập trình trực tiếp. Từng ký hiệu hiện ra – thô ráp như dòng mã debug giữa trận chiến.
Anh gõ một dòng mã: “Dồn mô hình địch vào tuyến trễ – kích hoạt vùng chờ cục bộ.”
Dưới sân, thời gian không dừng – nhưng chuyển động mô hình chậm lại đúng 3 giây.
Chừng đó đủ.
Tiểu Linh kéo A Tử dậy. Cậu bé gật đầu, không cần nói gì. Cả hai cùng lùi về giữa vòng sáng. Một – chặn. Một – đẩy lệch. Bóng địch thứ sáu vừa xuất hiện đã bị lệch trục.
Mô phỏng dừng.
“Huấn luyện phối hợp – cấp C+ – hoàn thành,” giọng hệ thống khẽ vang trong đầu Lâm Viễn.
Anh thở ra, đóng bảng điều khiển, rồi bước ra sân. Tiểu Linh đang đứng, hai tay chống gối. A Tử ngồi bệt xuống, mặt đỏ bừng vì gắng sức.
“Lần sau… người tạo ra trò này… cho nghỉ giữa hiệp giùm cái…” cậu thều thào.
“Không có kẻ địch nào cho các ngươi nghỉ giữa hiệp,” Lâm Viễn nói.
A Tử lè lưỡi. Tiểu Linh thì cười khẽ.
Lâm Viễn nhìn cả hai. Không ai mạnh nhất. Nhưng đứng cạnh nhau, họ giữ được trung tâm. Đó là điều không một người đơn độc nào làm được.
Trong đầu anh, hệ thống hiện dòng mới:
Gợi ý mở phân hệ: Chiến thuật mô phỏng đa tầng
Tiêu chí mở: phối hợp nhóm – xử lý lỗi bất thường – ứng biến mô hình động.
Lâm Viễn không mỉm cười, nhưng ánh mắt dịu xuống. Không cần lời khen, không cần chấm điểm. Cả hai người kia đã hiểu nhau trong lúc không nói gì.
Anh chắp tay sau lưng, lặng lẽ quay đi. Trong đầu khẽ thoáng qua một ý nghĩ – rõ ràng và yên ổn như gió núi sáng sớm:
Không ai có thể sống sót một mình mãi.
Những thay đổi thực sự… bắt đầu từ khi người ta biết cách bước cùng người khác.