Chương 12: Mục Tiêu Đầu Tiên

Tác giả: Hàn Lưu Nguyệt / May 1, 2025

Sáng hôm đó, gió thổi nhẹ qua rặng trúc phía sau sân đá. Trên nền đất vừa được quét sạch, năm đệ tử đứng thành hàng, trước mặt mỗi người là một tấm bảng nhỏ, trắng trơn, do chính Lâm Viễn làm ra từ mấy tấm ván gãy trong nhà kho. Bên cạnh là một rổ bút than đơn sơ, mấy chiếc còn gãy đầu, phải chuốt lại bằng dao nhỏ.

Không ai nói gì, nhưng ánh mắt thì đầy chờ đợi. Cả nhóm đã quen với việc sáng dậy tập né tránh, tập cảm giác không gian, hoặc dựng lại các tình huống mô phỏng cũ. Nhưng hôm nay, không ai bị gọi vào vòng mô phỏng. Không có đánh, không có chạy, không có đòn. Chỉ có… bảng trắng và một cây bút.

Lâm Viễn đứng trước mặt họ, hai tay chống hông.

“Hôm nay, ta không giao nhiệm vụ. Mỗi người hãy tự chọn cho mình một mục tiêu.”

Cả nhóm chớp mắt. Tiểu Linh khẽ liếc sang A Tử, cậu bé đang cố ngồi thẳng nhưng hai chân vẫn co lại như sợ bị gọi ra thử đòn. Không khí vốn quen với tiếng bước chân dậm nhịp giờ bỗng im phăng phắc, chỉ còn tiếng gió luồn qua mái ngói.

Lâm Viễn nói tiếp, giọng đều đều như đang đọc tài liệu kỹ thuật.

“Từ nay, ta không đánh giá các ngươi theo nhóm nữa. Mỗi người sẽ có con đường riêng, và phải tự mình bước cho vững.”

Tiểu Linh hơi nhíu mày, nhưng vẫn nhận bảng. Trong lòng cô trỗi dậy cảm giác lạ lẫm. Mấy năm nay, cô đã quen với vai trò dễ chịu nhất trong một môn phái rệu rã – ai sai gì làm nấy, không ai khen, nhưng cũng chẳng ai rảnh để chê. Còn giờ… cô phải nghĩ xem bản thân muốn gì.

A Tử ngồi bệt xuống từ lúc nào, đặt bảng lên đùi, vẻ mặt căng như đang làm bài kiểm tra. Cậu còn chưa quen cầm bút, tay run run, suýt làm rơi bảng. Lý Nhân xoa cằm, mặt đầy nghi ngờ, như thể đang xem đây là một trò khảo nghiệm kỳ quặc nào đó. Hai tạp dịch thì loay hoay nhìn nhau, chưa rõ có nên viết thật hay không.

Lâm Viễn bước xuống, đi một vòng như giám sát phòng thi.

“Nếu không biết bắt đầu từ đâu, thì nghĩ tới điều làm các ngươi khó chịu nhất trong mấy ngày qua.”

Anh dừng lại sau lưng Tiểu Linh, không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu. Cô gật đầu đáp lại như hiểu ra điều gì, rồi bắt đầu viết dòng đầu tiên, từng nét đều đặn.

A Tử thì chép miệng, đặt bút nhưng không viết ngay. Mãi đến khi thấy người khác xong rồi, cậu mới cắm đầu xuống tấm bảng, viết bằng tất cả sự tập trung non nớt mà nghiêm túc.

Một lúc sau, tất cả đưa bảng lên.

Lâm Viễn lần lượt đọc từng bảng, không nói, chỉ gật hoặc nhíu mày.

Tiểu Linh viết: “Muốn giao tiếp tốt hơn với người ngoài môn phái. Khi nói chuyện không bị lúng túng.” Câu viết ngay ngắn, chữ tròn trịa, nhưng phía cuối dòng có dấu gạch xóa – có lẽ cô từng định viết gì đó khác.

A Tử ghi: “Né được ba chiêu liền, không chỉ đứng vững – mà còn giữ được nhịp thở đều.” Dòng chữ xiêu vẹo, mực than nhòe ra một góc bảng, nhưng không sai chính tả nào.

Lý Nhân chỉ ghi ba từ: “Tính trước hạn.” Bên cạnh là một đường kẻ ngang, có vẻ ban đầu định viết “sắp xếp hàng tồn”, rồi đổi ý.

Hai tạp dịch, một người viết: “Không bị lạc khi đi lấy nước,” người còn lại: “Chạy quanh núi không nghỉ quá ba lần.” Mục tiêu đơn giản, nhưng rất thật.

Lâm Viễn bật cười thành tiếng. Không phải cười chế giễu – mà là một tiếng cười nhẹ, thoáng như thở ra.

“Rất tốt,” anh nói, “từ nay mỗi người có một lộ trình riêng. Ta sẽ không đẩy các ngươi đi cùng nhịp nữa. Nhưng sẽ kiểm tra tiến độ từng người mỗi ba ngày.”

Cả năm người đều gật đầu. Một số gật vì hiểu, một số gật vì không dám không hiểu – nhưng đó đã là một khởi đầu.

Anh quay đi, để họ ở lại với những tấm bảng vừa viết. Từ khoảnh khắc đó, mọi người không còn là một nhóm đệ tử tập thể – mà là năm con người, năm hướng đi, năm bài toán cần giải.

Sau khi trời trưa, Lâm Viễn đi ngang sân nhỏ, thấy A Tử vẫn đang ngồi ở góc, nhìn tấm bảng đã viết xong. Cậu bé lấy ngón tay vẽ lại chữ “thở đều” trong không khí, miệng lẩm nhẩm theo nhịp.

Trong bếp, Tiểu Linh hỏi Lý Nhân: “Nếu người ngoài môn phái nói gì không hay, ngươi có đáp trả được không?”

Lý Nhân đáp tỉnh queo: “Không. Nhưng nếu họ cần hàng tiếp tế, ta biết cách lùi thời gian giao mà không bị trừ tiền.”

Tối hôm đó, trong gian phòng sáng đèn cuối dãy nhà chính, Lâm Viễn ngồi trước bảng điều khiển ảo do hệ thống dựng lên trong không gian tinh thần. Trên đó hiện ra năm dòng trạng thái – mỗi dòng là một gương mặt, một mục tiêu, một nhịp tiến triển.

Không phải số. Không phải thanh phần trăm. Chỉ là lời mô tả ngắn gọn như: “đang tập trung”, “bắt đầu hình thành thói quen”, hoặc “cần điều chỉnh môi trường luyện tập”.

Không còn bảng điểm. Không còn xếp hạng. Chỉ có dấu hiệu đang sống và đang cố.

Anh ngồi lặng một lúc, rồi viết một dòng riêng cho chính mình vào bảng.

“Mục tiêu cá nhân: không làm hỏng đứa nào trong năm đứa này.”

Trên trần nhà, một con thạch sùng chạy ngang, để lại tiếng lách cách như vỗ tay cho một lời hứa nhỏ.

Bên ngoài, gió qua rặng trúc lại rì rào. Một buổi sáng tưởng chừng đơn giản – chỉ bảng trắng và bút than – đã đặt viên gạch đầu tiên cho nền móng một môn phái mới.

Scroll to Top