Chương 11: Tâm Ma Không Gọi Tên

Tác giả: Hàn Lưu Nguyệt / May 1, 2025

Người phát hiện đầu tiên là Tiểu Linh.

Lúc đó trời nhá nhem, cô đang mang sổ xuống kho ghi vật tư thì thấy cửa phòng bếp mở toang, mùi khói khét len vào tận dãy nhà chính. Tưởng có người đun củi quên canh lửa, cô đi vào – rồi dừng sững lại.

Một người đang quỳ giữa bếp, cả người run lên, miệng lầm bầm không thành tiếng. Tro bay mù mịt quanh nồi gạo bị khét. Tay anh ta cầm một khúc củi cháy dở, ghì chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.

Là Nam Quang – một trong hai đệ tử tạp dịch được giữ lại từ kỳ kiểm tra đầu vào.

Khi Lâm Viễn đến nơi, lửa trong bếp đã tắt, nhưng hơi nóng vẫn phả lên từ sàn gạch tro. Nam Quang không ngẩng lên. Đôi mắt mở lớn, đỏ ngầu. Nhưng anh ta không la hét, không đập phá. Thay vào đó, cứ siết chặt khúc củi vào ngực như ôm thứ duy nhất có thể làm theo ý mình.

Ánh mắt đờ đẫn ấy không còn nhận ra ai trước mặt. Chỉ có một dòng mồ hôi dài lăn xuống thái dương, rồi rơi xuống mép bàn tay.

Trong đầu Nam Quang lúc ấy, một giọng nói lặp lại.

“Làm bao nhiêu cũng chỉ là kẻ chạy việc.”
“Không ai nhớ tên ngươi.”
“Tập cũng không được chọn. Vào danh sách cũng không có tên.”
“Ngay cả nồi gạo canh cũng cháy.”

Hình ảnh lướt qua như giấc mộng sốt: lần anh rụt tay khi thử mô phỏng, ánh mắt tiếc nuối của Lâm Viễn khi xếp tên đệ tử cốt cán, dáng A Tử nhỏ con mà vẫn vượt qua bài kiểm tra. Rồi đến buổi chiều hôm trước, khi anh thấy Tiểu Linh trao lại giáo trình cho một người khác vì thiếu bản sao.

Nam Quang đã định bước tới xin đọc ké.

Nhưng anh không mở lời.

Vì anh tin chắc câu đầu tiên người kia sẽ hỏi là: “Ngươi là ai?”

Lâm Viễn không bước vội tới, mà đứng lặng một nhịp. Trong hệ thống, dòng cảnh báo dao động tâm thức hiện lên màu vàng cam, rồi chuyển dần sang đỏ. Dữ liệu phân tích liên tục cập nhật: khả năng tâm ma hình thành do tự phủ định giá trị bản thân, mức nguy hiểm cao, nhưng vẫn còn khả năng can thiệp nếu tiếp xúc đúng lúc.

Anh ngồi xuống ngang tầm mắt Nam Quang.

“Ngươi thấy mình không có ích, đúng không?”

Nam Quang không trả lời.

“Thấy mình không nhanh như A Tử, không lanh như Tiểu Linh, không mạnh như ai khác. Mỗi ngày chỉ bưng cơm, quét sân – mà cũng không ai để ý nếu ngươi làm xong hay chưa.”

Một giọt nước rơi từ cằm Nam Quang xuống đất.

“Ngươi thấy như vậy là… chẳng đáng để tồn tại trong một môn phái.”

Lần này, đầu anh ta khẽ gật.

Lâm Viễn nhìn vào đôi mắt mờ đục của anh ta, rồi hỏi chậm rãi.

“Vậy thì ta hỏi thật. Nếu một người giữ bếp giúp cả phái không bị đói, thì người đó có đáng sống không?”

Nam Quang không trả lời, nhưng hơi thở dồn lại.

“Nếu mỗi ngày ngươi chẻ được củi cho cả nhóm tắm nước nóng, thì người đó có đáng bị coi là tạp dịch?”

Anh hạ giọng, ánh mắt không rời người đối diện.

“Ta không giữ ngươi lại để làm cảnh. Ngươi ở đây vì ta cần người sống sót – và giúp người khác sống sót.”

“Nếu ngươi không thấy giá trị ở chính mình, vậy cho ta mượn giá trị đó một thời gian.”

Nam Quang siết chặt khúc củi thêm một lần, rồi buông tay.

Khúc củi cháy rơi xuống nền gạch tro, vỡ làm hai, than văng lách tách.

Một dòng hiển thị trong hệ thống mờ đi, trạng thái nguy hiểm chuyển sang ổn định. Tâm ma chưa hình thành, phản hồi cảm xúc đang dần phục hồi, theo dõi 48 giờ.

Lâm Viễn đứng dậy, vươn tay ra.

“Đứng dậy đi. Bữa tối vẫn còn. Đừng để khói tro làm cay mắt cả nhà.”

Nam Quang ngước lên, ánh mắt đã không còn đỏ ngầu. Anh đứng dậy, lảo đảo một chút, nhưng vẫn giữ được thăng bằng.

Đêm đó, hệ thống hiện lên một bảng theo dõi mới – lần đầu xuất hiện dòng trạng thái khác ngoài kỹ năng, tu vi hay hiệu suất huấn luyện.

Nam Quang – trạng thái nội tâm: tạm ổn định – theo dõi thêm 48 giờ.

Lâm Viễn nhìn giao diện, im lặng.

Có những thứ không thể giải quyết bằng mô phỏng, không thể gom lại thành bài kiểm tra, càng không đo bằng tốc độ luyện cước.

Lỗi kỹ thuật thì sửa bằng tay.

Còn lỗi bên trong người… phải sửa bằng lòng.

Scroll to Top