Chương 1: Tỉnh Dậy Là Làm Sếp

Tác giả: Hàn Lưu Nguyệt / April 30, 2025

Tiếng bàn phím lách cách vang lên không ngừng trong căn phòng trọ chật hẹp, nơi ánh đèn màn hình máy tính là nguồn sáng duy nhất giữa đêm khuya. Lâm Viễn, một lập trình viên tự do sống bằng nghề vá lỗi game, đang căng mắt nhìn chằm chằm vào đoạn mã trên màn hình. Trên trán anh, mồ hôi lấm tấm; dưới mắt, quầng thâm như vừa bước ra từ phim kinh dị.

Đây là đêm thứ ba anh thức trắng để sửa lỗi cho một trò chơi kiếm hiệp sắp ra mắt. Tựa game tên “Giang Hồ Tuyệt Mệnh”, nghe thì ngầu, nhưng bug thì nhiều đến mức có thể xếp thành môn phái riêng. Lỗi mới nhất khiến nhân vật sử dụng chiêu kiếm mà… tự chém vào đồng đội. Bi kịch hơn, chính anh là người từng tham gia xây dựng hệ thống kỹ năng này khi còn là nhân viên thử việc của studio.

Anh gục đầu xuống bàn, vừa ngáp vừa lẩm bẩm như tụng kinh.

“Chỉ cần sửa xong cái này… rồi ngủ một giấc tám tiếng. Như con người bình thường…”

Anh không ngờ, đó là câu cuối cùng mình nói ở thế giới hiện tại.

Một tiếng rít khẽ vang lên trong tai, rồi màn hình lập tức tối sầm. Không gian xung quanh vỡ vụn như kính vỡ, từng mảnh mã code bay loạn xạ trước mắt anh. Một giọng nói lạ vang lên, giống như hệ thống console nhưng lại trầm đục như tiếng gió xuyên qua hốc núi.

“Dữ liệu ý thức trôi dạt. Đang tiến hành đồng bộ.”

Sau đó, mọi thứ chìm vào khoảng không trắng xóa.

Lâm Viễn mở mắt.

Thay vì ánh đèn màn hình, đập vào mắt anh là một trần nhà bằng gỗ mục. Mùi ẩm mốc pha lẫn tro bụi, thuốc Bắc và… máu tươi thoảng qua mũi. Anh bật dậy theo phản xạ, nhưng cả người đau nhức, yếu ớt như bị xe tải cán qua.

“Chưởng môn! Ngài tỉnh rồi!”

Một giọng nữ vang lên. Trước mặt anh là một thiếu nữ mặc áo lam cũ sờn, đôi mắt hoe đỏ như vừa khóc. Cô chạy đến đỡ anh dậy, ánh mắt mừng rỡ nhưng còn pha lẫn cả hoang mang.

“Chưởng… gì cơ?”

Anh còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì một luồng ký ức xa lạ ào đến như thủy triều. Đó không phải là đoạn hồi tưởng, mà là một cú “download dữ liệu” thô bạo vào đầu anh.

Tên cũ: Lâm Viễn. Tuổi: mười bảy. Danh phận: chưởng môn đời thứ mười hai của Vân Kiếm Sơn – một môn phái nhỏ đang trong giai đoạn hấp hối, vừa bị các môn phái lớn bao vây, bản thân thì trọng thương hôn mê.

Nói cách khác, anh – một lập trình viên chỉ biết ăn mì và sửa lỗi – giờ đã biến thành chưởng môn một môn phái sắp bị giải tán.

Lâm Viễn trừng mắt, lẩm bẩm trong cổ họng: “Xuyên không thật rồi hả trời…”

Và ngay khi anh vừa thở ra được một hơi, trong đầu lại vang lên một tiếng “ting” khô khốc, như tiếng máy tính vừa chạy xong đoạn script.

HỆ THỐNG DEBUG GIANG HỒ ĐÃ KÍCH HOẠT
Người dùng: Lâm Viễn – cấp độ 01 – Tàn Chưởng Môn
Nhiệm vụ chính: Khôi phục môn phái
Lưu ý: Đừng chết sớm

Lâm Viễn cứng đờ. Hệ thống? Không bàn tay vàng? Không buff? Chỉ có một dòng cảnh báo “đừng chết sớm”? Vậy mà cũng gọi là hệ thống?

Còn đang định mở miệng chửi thì ngoài sân vang lên tiếng bước chân nặng nề. Một giọng nam lạnh lẽo quát lớn:

“Vân Kiếm Sơn đã mục nát! Nay ta thay trời hành đạo, thu hồi ngọn núi này. Kẻ nào còn dám kháng lệnh – chém!”

Lâm Viễn bước ra cửa, đôi chân còn run nhưng ánh mắt đã dần lấy lại sự tỉnh táo. Hơn mười tên mặc đồng phục Thiết Kiếm Môn – một trong ngũ đại môn phái phía nam – đang đứng chờ, kiếm chưa tuốt mà sát khí đã lồ lộ.

Cô gái áo lam bên cạnh run lẩy bẩy, thấp giọng hỏi: “Chưởng môn, giờ phải làm sao?”

Lâm Viễn nhìn quanh, rồi ngước mắt lên trời. Trời vẫn xanh, núi vẫn đẹp, chỉ là lòng người rối như code chưa indent.

Anh khẽ nhếch môi, khàn giọng nói.

“Trước tiên… để ta debug lại cái thế giới này đã.”

Scroll to Top