Chương 1: Lần Thứ Hai Mở Mắt

Tác giả: Hàn Lưu Nguyệt / April 30, 2025

Căn phòng im ắng đến ngột ngạt. Mùi nhang trầm trộn lẫn với mùi máu tanh và thuốc sát trùng tạo thành một hỗn hợp nồng nặc quẩn quanh trong không khí. Ánh sáng từ chiếc đèn tường hắt xuống sàn nhà ố vàng, soi rõ tấm thảm đỏ đã lấm tấm vết bẩn.

Trên chiếc giường trải drap nhung, Lưu Vân nằm đó, bất động. Bộ váy ngủ mỏng manh rách nát vắt trên vai, máu chảy xuống từ miệng và vết bầm tím lan dài trên đùi như những dấu ấn ác mộng không thể xóa mờ.

Cô không còn khóc. Đôi mắt mở hé, tròng mắt đục ngầu, vô hồn. Một giọt nước mắt muộn màng trượt khỏi khóe mi, chảy ngược vào mái tóc rối bời.

Cái chết, cuối cùng cũng đến — chậm rãi, nhẫn tâm, và vô cùng yên tĩnh.

Lưu Vân không sợ chết. Thật ra, từ giây phút bước vào căn biệt thự của Trình Khang, cô đã biết mình sẽ không thể sống yên lành. Nhưng cô không ngờ, kết thúc lại đến nhanh như thế, bẩn thỉu như thế, nhục nhã như thế.

Cô nhớ ánh mắt của cha khi đưa cô đến nhà họ Trình. Không có một giọt nước mắt, không một chút chần chừ. Chỉ là cái gật đầu và câu nói lạnh hơn dao cắt:
“Chịu chút thiệt thòi, đổi lại cả nhà sống sung sướng.”

Đổi cô lấy hai trăm triệu.

Một con số đủ để mua một căn hộ nhỏ trong thành phố — và đủ để hủy hoại một con người suốt phần đời còn lại.

Lưu Vân từng tin rằng nếu mình ngoan ngoãn, hiếu thảo, nghe lời, thì ba mẹ sẽ yêu thương cô. Cô tin rằng gia đình không bao giờ làm hại mình. Tin rằng làm một đứa con gái “đúng chuẩn” sẽ giúp cô có được cuộc sống yên bình.

Cô tin.

Rồi cô chết.

Cái chết không đến như một cú đâm thẳng mà như từng nhát cắt nhỏ, kéo dài, âm ỉ. Mỗi ngày, mỗi đêm, cô đều bị giam cầm, bị sỉ nhục, bị tra tấn trong căn nhà đáng lẽ ra phải là “tổ ấm”.

Nhưng… ngay khi cô nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi biến mất khỏi thế giới này, một điều kỳ lạ xảy ra.

Trước mắt cô, ánh sáng chói lòa vỡ tung, xuyên qua bóng tối như cơn lốc trắng xóa. Trong cơn mơ hồ ấy, cô nghe thấy tiếng nói rất nhẹ, rất xa:

“Muốn làm lại không?”

Không ai chờ cô trả lời. Ánh sáng ấy nhấn chìm tất cả — rồi lặng lẽ đưa cô đi.


Lạnh.

Đó là thứ đầu tiên Lưu Vân cảm nhận được khi mở mắt.

Sau đó là tiếng máy điều hòa kêu rì rì, mùi thuốc sát trùng quen thuộc của bệnh viện, và ánh đèn trắng nhợt nhạt hắt xuống từ trần nhà.

Cô giật mình ngồi bật dậy, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Mắt đảo quanh phòng — đây là… phòng bệnh tư nhân.

Chiếc váy cưới trắng muốt vẫn nằm trên ghế. Điện thoại đặt ở tủ đầu giường. Lịch treo tường ghi rõ: ngày 3 tháng 8. Ngày hôm đó. Ngày cô từng ngất trong lúc thử váy cưới… trước khi bị đưa đến nhà Trình Khang.

Bàn tay cô run lên khi áp vào má. Mọi vết thương biến mất. Những vết bầm, vết xước, những nhục nhã… tất cả tan biến như chưa từng tồn tại.

Lưu Vân rơi nước mắt.

Không phải vì yếu đuối.
Mà vì lần đầu tiên trong đời, cô được cứu — không phải bởi ai khác, mà là bởi chính số phận.

Cô đã được sống lại.


Ba ngày sau khi xuất viện, cô âm thầm cắt đứt liên hệ với nhà họ Lưu. Không náo loạn, không vạch mặt. Cô chỉ để lại một mảnh giấy với đúng một dòng:

“Tôi sẽ trả tất cả những gì các người đã cho tôi — kể cả bằng máu.”

Cô dọn đến một phòng trọ nhỏ nằm gần khu đại học cũ, sống bằng số tiền ít ỏi cô từng giấu trong tài khoản riêng.
Ban ngày, cô đi làm thêm tại một quán cà phê. Ban đêm, cô đăng ký lại toàn bộ hồ sơ thi cao học. Chuyên ngành: Tài chính doanh nghiệp.

Cô từng là kẻ bị đẩy đi như một món hàng.
Lần này, cô sẽ trở thành người kiểm soát sổ sách, kiểm soát quyền lực.

Lưu Vân không vội.
Cô biết con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Nhưng ít nhất, lần này — cô được lựa chọn. Được thở, được sống, và được chiến đấu.

Khi màn đêm buông xuống, thành phố chìm trong ánh đèn vàng lấp lánh, cô ngồi bên bàn học cũ kỹ, từng ngón tay lật sách, từng dòng chữ ngấm vào máu thịt.

Trái tim cô không còn lành lặn, nhưng nó đang đập vì một lý do duy nhất:
Sống. Và đòi lại công bằng.

Scroll to Top