Chương 6: Bẫy và Ánh Sáng

Tác giả: Hàn Lưu Nguyệt / April 30, 2025

Những ngày sau sự kiện tại dạ tiệc, cuộc sống của Lưu Vân tưởng như sẽ bình lặng trở lại. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra, khi người ta càng leo cao, những âm mưu ngầm đằng sau càng trở nên tinh vi và nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Trình Khang, gã đàn ông năm xưa từng gieo rắc ác mộng lên đời cô, đã không chịu để yên mọi chuyện sau khi bị hạ nhục tại buổi tiệc lớn. Để khôi phục chút sĩ diện còn sót lại, hắn bắt đầu âm thầm giăng một cái bẫy tinh vi hơn trước rất nhiều. Một kế hoạch đủ độc ác để kéo cô xuống bùn lần nữa.

Dưới cái tên một doanh nhân nước ngoài, hắn giả mạo danh tính, tạo ra một buổi tiệc kín và mời cô đến để bàn về một dự án lớn. Nhưng tất cả những gì hắn thực sự chuẩn bị chỉ là một ly rượu có chứa thuốc kích thích, một tay phóng viên lá cải, và vài tấm hình nhạy cảm được chuẩn bị từ trước. Chỉ cần cô bước chân vào cái bẫy này, sáng hôm sau, toàn bộ danh dự và sự nghiệp mà cô đã dày công xây dựng sẽ tan biến thành tro bụi.

Nhưng điều hắn không ngờ tới, Lưu Vân bây giờ đã không còn là cô gái yếu đuối, dễ dàng rơi vào bẫy của hắn như trước.

Đêm ấy, tại phòng tiệc riêng trong khách sạn hạng sang, ánh đèn mờ ảo, gã đàn ông đối diện mỉm cười đầy ẩn ý. Lưu Vân chỉ nhìn ly rượu vang được rót ra trước mặt mình, lòng cô sớm đã lạnh như băng.

Ngay khi ly rượu được đưa lên, ánh mắt cô bất giác lướt nhẹ qua khóe môi hơi nhếch lên đầy gian xảo của gã đàn ông trước mặt, và cả ánh mắt lén lút, đầy căng thẳng của người phục vụ phía xa. Một trực giác mãnh liệt mách bảo cô phải cảnh giác.

“Xin lỗi, hình như trên ly có vết bẩn, làm phiền anh đổi giúp tôi một ly khác,” cô nhẹ nhàng đặt ly xuống, mỉm cười thản nhiên.

Khoảnh khắc ấy, vẻ mặt Trình Khang thoáng khựng lại một chút. Chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng đủ để Lưu Vân biết rõ, phán đoán của mình hoàn toàn chính xác.

“Không cần phiền phức vậy đâu,” hắn vội chen vào, ánh mắt hơi bối rối nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

Lưu Vân điềm nhiên lắc đầu, không chút nao núng:

“Không sao, tôi chờ được.”

Ngay khi người phục vụ vừa quay lưng định rời khỏi phòng, cánh cửa bật mở bất ngờ, hàng loạt ánh đèn flash từ bên ngoài lóe lên liên tục. Đội an ninh và cảnh sát kinh tế bất ngờ xuất hiện, đi theo họ là Trần Dịch Uy với ánh mắt lạnh lùng sắc bén, đầy sát khí.

Trình Khang giật mình đứng bật dậy, sắc mặt trắng bệch như xác chết. Nhưng trước khi hắn kịp nói bất kỳ lời nào, đoạn clip bằng chứng về toàn bộ âm mưu tồi tệ vừa rồi đã được trình chiếu ngay tại hiện trường, chiếu rõ nét trên màn hình lớn. Kế hoạch đánh thuốc, những bức ảnh giả mạo, cả những email trao đổi qua lại đầy tội lỗi đều được phơi bày trước mắt toàn bộ khách mời.

“Cái này… cái này là hiểu nhầm…” Trình Khang lắp bắp, mặt tái nhợt nhìn quanh đầy hoảng loạn.

Trần Dịch Uy nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói đầy quyền uy vang lên giữa phòng tiệc yên lặng như tờ:

“Cảnh sát đã có đủ bằng chứng. Không cần phí công giải thích thêm đâu.”

Trình Khang khuỵu xuống, đầu cúi gằm, hai tay bị còng lại trong nhục nhã. Khi hắn bị áp giải ra khỏi phòng, ánh mắt hắn nhìn về phía Lưu Vân đầy căm hận nhưng cũng đầy bất lực.

Phòng tiệc chìm trong im lặng ngắn ngủi, rồi xôn xao. Trần Dịch Uy tiến lại gần cô, ánh mắt quan sát cô thật kỹ, giọng trầm thấp đầy quan tâm:

“Em ổn chứ?”

Lưu Vân ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười nhẹ, ánh mắt cô long lanh nhưng vô cùng kiên định:

“Từ lâu rồi, tôi không còn sợ những thứ như thế này nữa.”

Anh nhìn cô thật lâu, khóe môi cong lên một chút hài lòng đầy dịu dàng.

“Tôi biết em đủ mạnh mẽ để tự bảo vệ mình. Nhưng từ nay về sau, tôi không muốn em phải đối diện với những chuyện thế này một mình nữa.”

Cô khẽ chớp mắt, hơi bất ngờ trước câu nói của anh, nhưng trái tim cô không hiểu sao lại cảm thấy ấm áp lạ thường.

Rời khỏi bữa tiệc ồn ào, đứng trước ban công lộng gió trên tầng cao khách sạn, Lưu Vân nhìn xuống thành phố trải dài dưới chân mình, ánh sáng lấp lánh như một biển sao vô tận. Cô hít sâu một hơi, tự nhủ lòng rằng: kiếp trước, cô đã chết trong tay chính những kẻ ác này. Nhưng lần này, cô đã học được cách để tự bảo vệ mình, cách đứng vững trước những âm mưu bẩn thỉu nhất.

Gió đêm thổi nhẹ qua mái tóc dài của cô, mang theo chút mát lạnh dễ chịu. Bên cạnh cô, Trần Dịch Uy đứng im lặng, đôi mắt sâu thẳm luôn dõi theo, như một điểm tựa vô hình mà vững chắc.

Có lẽ, đây chính là sức mạnh thực sự mà cô đã chờ đợi từ lâu. Không chỉ là khả năng chiến đấu một mình, mà còn là cảm giác được bảo vệ, được tin tưởng, được đồng hành.

Lưu Vân khẽ mỉm cười, hướng ánh mắt mình lên bầu trời rộng lớn phía xa. Đêm nay, những vết thương cũ cuối cùng cũng đã khép miệng hoàn toàn.

Giờ đây, chỉ còn một con đường duy nhất trước mắt cô — con đường dẫn về ánh sáng.

Scroll to Top