Chương 4: Giữa Rừng Người, Một Mầm Xanh
Sau ngày gặp gỡ bất ngờ ấy, Lưu Vân không vội vàng gọi ngay vào số điện thoại trên tấm danh thiếp của Trần Dịch Uy. Cô hiểu rõ, nếu muốn bước chân vào một tập đoàn danh tiếng như D.U, cô cần chuẩn bị tốt nhất.
Những ngày tiếp theo, cô vẫn làm thêm ở quán cà phê như thường lệ. Thời gian rảnh, cô lao đầu vào học tập, tự bổ sung thêm những kiến thức chuyên sâu về tài chính và quản trị doanh nghiệp. Ban đêm, khi cả khu phố chìm vào giấc ngủ, trong căn phòng nhỏ bé, ánh đèn vàng vẫn sáng rực trên bàn học. Lưu Vân chìm trong những trang sách, tập trung đến mức chẳng màng tới những cơn mệt mỏi đang dần ngấm sâu vào xương cốt.
Cuối cùng, khi cảm thấy bản thân đã sẵn sàng nhất có thể, cô mới nhấc máy lên và gọi cho Trần Dịch Uy.
Cuộc gặp phỏng vấn diễn ra tại văn phòng nhân sự của D.U. Người tiếp cô là một nữ trưởng phòng nhân sự có vẻ ngoài nghiêm khắc, ánh mắt dò xét. Lúc đầu, khi nhìn vào sơ yếu lý lịch của cô, người phụ nữ này cau mày đầy hoài nghi.
“Không có kinh nghiệm làm việc chuyên môn, cũng chưa từng giữ vị trí chính thức nào liên quan đến ngành tài chính. Cô nghĩ mình có thể làm được gì ở đây?”
Lưu Vân không lúng túng. Cô ngồi thẳng lưng, ánh mắt tự tin đáp lời một cách rõ ràng:
“Tôi hiểu sơ yếu lý lịch của mình không xuất sắc. Nhưng tôi tin rằng năng lực thật sự không chỉ nằm trên giấy tờ. Tôi sẽ chứng minh bằng hành động, bằng khả năng học hỏi nhanh chóng và kiên nhẫn làm việc của mình.”
Trưởng phòng nhân sự có vẻ vẫn chưa bị thuyết phục hoàn toàn, nhưng cuối cùng cũng đồng ý nhận cô vào thử việc ở vị trí thực tập sinh không lương. Một cơ hội nhỏ, nhưng với Lưu Vân, chỉ vậy thôi cũng đã quá đủ để cô bắt đầu.
Công việc đầu tiên của cô ở D.U không hề dễ chịu. Lưu Vân được phân về bộ phận hành chính, nơi cô phải xử lý hàng đống tài liệu nhàm chán, công việc dường như không có điểm dừng. Mỗi ngày, cô phải tới văn phòng từ rất sớm và ra về khi bầu trời đã phủ kín bởi bóng tối. Những ánh mắt dè bỉu, những lời xì xào sau lưng cô vang lên thường xuyên.
“Cô ta chẳng phải vào đây nhờ quan hệ sao?”
“Có quan hệ cũng vậy thôi, thiếu năng lực thì sớm muộn cũng rời đi.”
Lưu Vân đều nghe thấy, nhưng cô không một lần quay đầu lại thanh minh. Cô chỉ im lặng và tập trung hết sức vào công việc. Những lúc rảnh rỗi hiếm hoi, cô lặng lẽ quan sát những cuộc họp của các lãnh đạo, ghi chép lại từng chi tiết nhỏ, rồi âm thầm tìm hiểu thêm về chúng khi về nhà.
Mỗi ngày đều là một cuộc chiến nhỏ, nhưng Lưu Vân chưa bao giờ có ý định từ bỏ.
Một buổi chiều muộn, khi cả bộ phận đã về gần hết, cô ở lại kiểm tra lần cuối bảng báo cáo tài chính quý mà cấp trên giao xuống. Chỉ một tích tắc khi lướt qua bảng số liệu, cô phát hiện ra một sai sót nhỏ, nhưng vô cùng nghiêm trọng— một lỗi tính toán khiến tổng ngân sách đầu tư bị sai lệch hàng triệu đô.
Nếu báo cáo này bị gửi đi, thiệt hại sẽ là không thể cứu vãn.
Trái tim cô đập mạnh, cô biết đây là cơ hội để chứng minh năng lực của mình. Không chút chần chừ, cô cầm bảng báo cáo, chạy thẳng tới phòng họp cấp cao của tập đoàn.
Cánh cửa phòng họp đóng kín. Cô hít sâu một hơi, gõ cửa mạnh mẽ.
“Mời vào.” Giọng nói trầm lạnh quen thuộc vang lên.
Bên trong phòng, mọi người đồng loạt quay ra nhìn cô đầy khó hiểu và bất mãn. Giữa căn phòng rộng lớn, Trần Dịch Uy đang ngồi ở vị trí chủ trì, ánh mắt sắc bén, chăm chú nhìn cô.
“Là cô à?” anh khẽ hỏi, thoáng chút bất ngờ.
Lưu Vân không nao núng. Cô bước tới, nhẹ nhàng đặt bản báo cáo xuống bàn họp.
“Tôi xin lỗi vì làm phiền mọi người, nhưng tôi đã phát hiện sai lệch nghiêm trọng trong bảng báo cáo này. Nếu bản này được gửi đi, hậu quả sẽ rất lớn.”
Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh nhíu mày không hài lòng:
“Cô có hiểu cô đang làm gián đoạn điều gì không?”
Lưu Vân bình tĩnh đáp:
“Tôi biết rõ hậu quả của hành động mình đang làm. Nhưng nếu hôm nay tôi không đứng ra, tổn thất ngày mai tập đoàn phải chịu sẽ còn lớn hơn rất nhiều.”
Trần Dịch Uy im lặng vài giây, cầm bản báo cáo lên, nhanh chóng lật qua từng trang. Không lâu sau, ánh mắt anh trầm xuống.
“Cô ấy đúng. Sai sót này quả thực rất nghiêm trọng.”
Những ánh mắt trước đó còn nghi hoặc, giờ đều hướng về phía cô đầy ngạc nhiên. Lưu Vân không kiêu ngạo, cũng chẳng tự mãn. Cô chỉ lùi lại một bước, bình thản chờ quyết định tiếp theo.
Buổi họp kết thúc muộn hơn dự kiến. Lưu Vân trở về góc bàn làm việc nhỏ bé của mình, tiếp tục công việc dở dang. Đêm đó, cô là người cuối cùng rời khỏi văn phòng.
Lúc bước ra khỏi cửa chính tòa nhà D.U, Lưu Vân nhìn lên bầu trời đêm lấp lánh ánh sao. Một cảm giác yên bình nhẹ nhàng len lỏi trong lòng cô. Bởi cô biết, đây mới chỉ là sự khởi đầu. Nhưng ít nhất, cô đã chứng minh được rằng, trên con đường chông gai phía trước, cô sẽ không bao giờ chùn bước.
Ở phía xa, trên tầng cao nhất, Trần Dịch Uy đứng bên cửa sổ lớn, ánh mắt sâu thẳm dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn đang từng bước rời khỏi tòa nhà.
Khóe môi anh khẽ cong lên, nhẹ nhàng như có như không, nhưng đôi mắt anh lại ánh lên vẻ hài lòng hiếm hoi.
Anh không rõ cô gái này sẽ đi được bao xa, nhưng có một điều chắc chắn: cô sẽ là một nhân tố thú vị đáng để quan sát kỹ hơn nữa.