Chương 3: Bàn Tay Nắm Lấy Cơ Hội

Tác giả: Hàn Lưu Nguyệt / April 30, 2025

Rời khỏi nhà họ Lưu, những ngày tiếp theo của Lưu Vân là một chuỗi mơ hồ xen lẫn thực tại, vừa cay đắng vừa tự do. Cô thuê một căn phòng nhỏ gần trường đại học cũ, nằm lọt thỏm giữa con hẻm vắng vẻ mà yên tĩnh.

Thật ra, nhà họ Lưu vốn chẳng hề nghèo khó. Cha cô từng sở hữu một công ty nhỏ làm ăn cũng khấm khá, mẹ cô cả ngày chỉ biết mua sắm, hưởng thụ. Nhưng vì bản tính lười biếng, chỉ thích làm giàu nhanh bằng những phi vụ đầu tư bất chấp rủi ro, lại thêm thói quen ăn nói cộc cằn khó nghe, dần dà công ty cha cô phá sản, gia sản từng có phút chốc tiêu tan thành mây khói. Đến cuối cùng, họ chỉ biết dùng chính cô con gái của mình để đổi lấy những khoản tiền kế tiếp.

Sau khi rời đi, mỗi ngày, bình minh vừa ló dạng, cô đã sớm rời nhà đi làm thêm; chiều muộn, khi ánh nắng nhạt nhòa phía chân trời, cô trở về với sách vở và những bài học còn dang dở.

Việc kiếm tiền chưa bao giờ dễ dàng với một cô gái không còn điểm tựa gia đình. Ban đầu, cô chỉ xin được việc phục vụ trong một quán cà phê nhỏ cuối phố. Công việc chân tay vất vả, khách đông nườm nượp, đồng lương lại ít ỏi, nhưng Lưu Vân chưa từng than thở lấy một câu.

Ngược lại, cô luôn xuất hiện đúng giờ, thái độ chuyên nghiệp, hành động nhanh nhẹn dứt khoát. Không ai biết cô từng là thiên kim tiểu thư nhà giàu, chỉ biết cô gái phục vụ tên Vân luôn mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt trầm tĩnh, chưa từng than mệt.

Mỗi tối, căn phòng nhỏ chỉ có chiếc đèn bàn vàng vọt sáng lên cùng những trang sách chất cao như núi. Tài chính doanh nghiệp, phân tích đầu tư, chiến lược quản trị… tất cả những lĩnh vực mà trước đây cô chưa từng chạm tới, nay đều trở thành mục tiêu sống còn. Bàn tay từng chỉ biết run rẩy nắm lấy số phận, giờ đang chậm rãi, cứng cáp từng ngày, từng giờ lật giở những trang sách dày cộm.

Thỉnh thoảng, khi màn đêm quá yên tĩnh, khi ánh đèn bên ngoài đã tắt, những ký ức đau đớn lại ùa về không báo trước. Hình ảnh Trình Khang, gương mặt lạnh tanh của cha mẹ, mùi máu tanh và nước mắt đêm ấy vẫn còn rõ mồn một. Những lúc như vậy, Lưu Vân thường chỉ im lặng ngồi trước cửa sổ, nhìn ánh đèn đường chập chờn rồi thầm nhắc mình: kiếp này, cô nhất định phải sống mạnh mẽ hơn, khôn ngoan hơn.

Một buổi chiều cuối tuần, quán cà phê nhỏ đông hơn bình thường. Khách vào ra nườm nượp, tiếng cười nói rộn ràng xen lẫn tiếng nhạc nền dịu nhẹ. Lưu Vân vừa lau xong chiếc bàn góc phòng, định quay người thì bất giác thấy cửa quán mở ra. Một người đàn ông mặc vest đen bước vào.

Không hiểu vì sao, ngay khi nhìn thấy anh, cô lại cảm giác như hơi thở chững lại mất một nhịp.

Người đàn ông rất cao, gương mặt lạnh lùng sắc bén, khí chất toát lên sự quyền lực bẩm sinh. Ánh mắt anh đảo quanh quán, nhưng không biết vì lý do gì, đôi mắt ấy bất ngờ lướt qua và dừng lại trên người cô trong thoáng chốc. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Lưu Vân giật mình. Không phải vì e dè hay ngượng ngập, mà bởi ánh nhìn đó quá sâu, quá sắc, tựa hồ nhìn thấu tận tâm can cô.

Nhưng rất nhanh, anh quay đi, chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ. Lưu Vân tiến đến, nhẹ nhàng đặt thực đơn xuống bàn, giọng nhẹ nhàng đúng chuẩn nhân viên chuyên nghiệp:

“Chào anh, anh dùng gì ạ?”

“Espresso,” anh đáp, giọng trầm thấp dễ nghe, ngắn gọn đến mức cô không kịp hỏi thêm.

Ngay khi vừa đặt tách cà phê nóng lên bàn, người đàn ông bỗng nhiên cau mày, tay đưa lên thái dương như thể chóng mặt. Gương mặt lạnh lùng tái nhợt, cơ thể hơi nghiêng đi, chiếc ghế lảo đảo suýt đổ.

Lưu Vân phản ứng cực kỳ nhanh. Cô lập tức đưa tay đỡ lấy vai anh, giúp anh ngồi vững lại.

“Anh không sao chứ?”

Người đàn ông hơi nhắm mắt, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt.

Lưu Vân nhanh chóng nhớ lại một vài kiến thức sức khỏe từng đọc qua, bình tĩnh nhận ra đây là triệu chứng tụt huyết áp. Không chần chừ, cô nhanh chóng rót một ly nước đường ấm, nhẹ nhàng đưa tới tay anh:

“Anh uống chút này sẽ khá hơn đấy.”

Người đàn ông mở mắt nhìn cô đầy cảnh giác, nhưng khi bắt gặp ánh mắt chân thành và bình tĩnh của cô, anh không còn lý do nào để từ chối. Anh uống hết ly nước đường, chỉ vài phút sau sắc mặt cũng dần tốt lên.

“Thấy đỡ hơn chưa? Nếu cần, tôi có thể gọi bác sĩ ngay,” cô hỏi nhẹ nhàng, giọng điềm nhiên nhưng đầy quan tâm.

Anh quan sát cô thêm vài giây, ánh mắt lóe lên vẻ ấn tượng. Cuối cùng, người đàn ông khẽ gật đầu, đáp:

“Ổn rồi, cảm ơn cô.”

Trước khi rời đi, anh rút từ túi áo ra một tấm danh thiếp đưa cho cô, giọng nói trầm ấm đầy ẩn ý:

“Cô xử lý tình huống rất tốt. Nếu có hứng thú với một công việc khác, hãy gọi cho tôi.”

Lưu Vân nhìn theo bóng dáng cao lớn bước ra khỏi quán, rồi mới cúi xuống đọc dòng chữ trên tấm danh thiếp nhỏ.

“Trần Dịch Uy – Tổng Giám Đốc Tập Đoàn D.U.”

Những ngón tay cô khẽ run lên. Trái tim cô đập mạnh, không hẳn vì xúc động, mà là vì cô nhận thức rõ hơn bao giờ hết rằng, cơ hội lần này, chính cô đã dùng khả năng của mình mà đổi lấy.

Bên ngoài cửa kính, nắng chiều đang lặng lẽ rút lui khỏi bầu trời. Nhưng với Lưu Vân, khoảnh khắc này chính là lúc một tương lai hoàn toàn mới vừa hé mở, chờ cô tự mình nắm lấy.

Scroll to Top