Chương 25: Giữ Lại Bằng Ý Chí
Chưa ai kịp nói gì sau bài sát hạch của Triệu Nguyên thì bảng tre trước sân đã sáng lên một dòng mới. Người tiếp theo: A Tử.
Không khí chùng xuống. Cậu bé nhỏ nhất trong cả tông môn lại được gọi thứ hai, ngay sau người từng mạnh nhất. Tiểu Linh quay sang, định nói gì đó, nhưng A Tử đã bước ra khỏi hàng. Cậu không nói, không xin hoãn, cũng không ngoái đầu nhìn lại.
A Tử tuy nhỏ con, nhưng bước đi không mềm. Gương mặt sáng, đường nét còn non nớt nhưng lộ rõ sự cứng cỏi. Da rám nắng, tóc cắt ngắn lởm chởm như tự tỉa, vai gọn mà rắn chắc. Nhìn kỹ mới thấy bắp tay và bắp chân cậu tuy không to nhưng rắn như bó sậy dẻo – kiểu cơ thể của người quen vận động liên tục chứ không do di truyền.
Cậu không mang theo gậy, chỉ mặc bộ áo vải ngắn tay, cũ kỹ và hơi chật vai. Nếp áo bị kéo lệch ở một bên vai do đã nhiều lần được vá lại bằng chỉ không cùng màu.
Lâm Viễn vẫn đứng giữa sân. Tay anh chưa kịp hạ xuống sau trận trước, giờ lại nâng lên.
“Ngươi không cần đánh lại ta. Không phản công, không ra khỏi vòng, không được ngã. Một phút.”
A Tử gật đầu. Cậu bước vào vòng tròn mà Triệu Nguyên vừa rời khỏi, rồi hít một hơi thật dài, như chuẩn bị bơi qua một hồ nước rất sâu.
Lâm Viễn không rút tay về, cũng không hạ ánh mắt. Anh bắt đầu bước.
Chiêu đầu tiên chỉ là một cú quét gió nhẹ từ bên hông. A Tử xoay người tránh, không quá khó. Cậu từng tập né rất nhiều lần trong mô hình. Nhưng gió thật lạnh hơn ánh sáng mô phỏng, và mặt đất không phẳng như sân tập.
Chiêu thứ hai tới từ trên xuống, không nhắm vào đầu, mà vào vai trái – đúng bên mà A Tử thường nghiêng mỗi khi hoảng. Cậu co người, tránh được, nhưng suýt mất nhịp thở.
Chiêu thứ ba không đến bằng tay. Mà bằng chân. Một cú xoay người rất nhẹ, khiến mặt đất dưới chân lệch trọng tâm. A Tử lùi lại một bước, bàn chân chạm đúng mép vòng vẽ trên nền đất. Cậu khựng lại, giữ được thăng bằng, nhưng toàn thân đã căng ra như dây cung.
Thời gian vẫn còn hơn hai mươi giây.
Lâm Viễn bước sát hơn, không đánh, chỉ xoay quanh A Tử. Áp lực đến từ ánh mắt, từ tiếng thở đều đặn, từ sự im lặng của tất cả người đang đứng ngoài vòng. A Tử biết nếu mình ngã, sẽ không ai cười. Nhưng cũng không ai đỡ.
Chiêu thứ tư tới đột ngột. Một tay giả vờ đánh từ phải, chân quét nhẹ từ trái. Một kiểu gài bẫy dễ đoán, nhưng nếu đoán sai, sẽ mất trụ.
A Tử không đoán.
Cậu trượt nửa bước về sau, chân quét ngược theo hình vòng cung, đầu gối co nhẹ, thân nghiêng vừa đủ tránh khỏi đòn quét của Lâm Viễn.
Chuyển động ấy – rõ ràng là biến chiêu thứ hai của Liên Vân Cước, bản đã được Lâm Viễn sửa lỗi: không còn rối động tác, không còn khựng gối như lần mô phỏng thất bại trước kia.
Cậu không dùng để phản công, mà để dịch vị trí theo đường lượn, tái lập cân bằng thân pháp đúng lúc.
Lâm Viễn nhìn thấy tất cả. Anh không nói gì, nhưng ánh mắt dừng lại một giây – đó là ánh mắt công nhận.
Hết một phút.
Lâm Viễn dừng tay. Anh thu tay, nhìn xuống cậu bé vẫn đang giữ nguyên tư thế trụ vững giữa sân đá.
“Đứng dậy. Ngươi đã vượt.”
A Tử thở ra một hơi thật dài, như từ nãy đến giờ không dám thở.
Tiểu Linh bước tới một bước, rồi dừng lại. A Tử gượng đứng lên, chân trái vẫn run, nhưng ánh mắt đã sáng hơn.
Lâm Viễn quay ra nhìn cả tông môn.
“Muốn chiến đấu, trước tiên phải sống sót. Mà muốn sống sót, phải biết giữ lại chính mình khi tưởng như đã mất.”
Anh không nói thêm.
Bảng tre hiện lên một dòng mới:
Tư cách: ghi nhận.
Không ai vỗ tay. Nhưng trong lòng mỗi người, đã có thêm một người họ tin là có thể đứng chung hàng khi gió nổi.