Chương 24: Một Đòn Đánh, Một Bài Học

Tác giả: Hàn Lưu Nguyệt / May 2, 2025

Sáng hôm đó, sân đá được quét sạch từ tinh mơ. Không có bảng nhiệm vụ mới, chỉ có một dòng khắc vào trụ sân chính. Hôm nay – sát hạch cá nhân đầu tiên. Người được gọi: Triệu Nguyên.

Không ai ngạc nhiên. Từ khi hệ thống bắt đầu đếm ngược từng ngày, tất cả đều hiểu chuyện này sẽ tới. Nhưng không ai ngờ, người bước ra sân không phải mô hình ánh sáng hay thiết bị huấn luyện. Là chưởng môn.

Lâm Viễn mang áo vải sẫm màu, không mang vũ khí. Tay áo được xắn cao tới khuỷu, bước đi không gấp, không chậm. Ánh mắt anh như tấm kính phẳng, phản chiếu mọi động tĩnh mà không lộ ý định.

“Ba chiêu. Ngươi không được phản công, cũng không được bước ra khỏi vòng. Nếu còn đứng vững sau chiêu cuối cùng, ta xem như ngươi đã qua.”

Triệu Nguyên bước vào sân. Không hỏi lại, cũng không cười. Gió thổi lật nhẹ vạt áo, hắn đứng thẳng người, tay siết hờ.

Vòng tròn dưới chân được vạch từ hôm qua, bán kính vừa đủ năm bước. Một bước sai là vượt giới hạn vòng tròn.

Tiểu Linh đứng ở rìa sân. A Tử nắm chặt cán gậy. Lý Nhân từ xa nhìn qua cửa kho, không lên tiếng.

Triệu Nguyên từng là đệ tử nổi bật nhất trước khi Lâm Viễn xuất hiện. Hắn không phải thiên tài, nhưng luyện nhiều, nhớ nhanh, từng được xem là hi vọng cuối cùng của lứa nội môn cũ. Nhưng càng tập, hắn càng nhận ra công pháp không tiến. Càng giỏi, hắn càng thấy môn phái lạc hậu. Rồi một ngày, hắn bỏ đi, mang theo nửa bộ chiêu thức chưa hoàn chỉnh, tự luyện theo ý mình.

Hôm nay hắn trở lại, không phải để xin tha, mà để xem người mới có gì hơn mình.

Chiêu đầu của Lâm Viễn đến như một cái vuốt nhẹ. Cổ tay đảo một đường, không mạnh, không nhanh. Nhưng nếu không cẩn thận, người đỡ sẽ rối mắt. Triệu Nguyên nghiêng người, tránh gọn, hơi thở không đổi.

Chiêu thứ hai như chém xuống từ trên cao. Không có trọng lực, chỉ có áp lực tâm lý. Triệu Nguyên lùi nửa bước, khuỵu gối xoay trụ. Động tác đẹp, dứt khoát.

Chiêu thứ ba không tới. Vì ngay sau khi xoay chân, khớp gối hắn bị chặn lại.

Một cú gõ nhẹ của Lâm Viễn vào mép ngoài đầu gối. Không đủ gây đau, nhưng đúng điểm lệch mà hắn luôn lờ đi.

Triệu Nguyên loạng choạng. Hắn trụ lại được, nhưng mất thăng bằng. Đáng ra là chiêu thứ ba, giờ trở thành một bài kiểm tra vào điểm yếu sâu nhất trong lối đánh của hắn.

Lâm Viễn không tấn công tiếp. Anh lùi một bước, giơ tay chỉ xuống chân Triệu Nguyên.

“Gối lệch trục. Do ngươi xoay quá sâu khi lùi phải. Thói quen này xuất hiện từ đợt ngươi học lại chiêu Thừa Vân Thoái mà không ai sửa.”

Triệu Nguyên im lặng. Lồng ngực hắn phập phồng nhẹ.

Lâm Viễn bước tới, không đợi hắn phản ứng. Anh chỉ tay lên vai.

“Thả lỏng. Cơ vai ngươi giữ quá lâu khiến chuyển trục không mềm. Gió thổi thì nghiêng, nhưng vai không mềm thì gối phải xoay bù. Lỗi đó sẽ chậm một phần ba nhịp.”

Anh cầm một viên đá nhỏ đặt dưới bàn chân trái của Triệu Nguyên.

“Đứng lại. Giữ đúng tư thế vừa rồi. Nếu ngươi lệch trục, viên đá sẽ lăn.”

Triệu Nguyên nắm chặt tay. Hắn đứng thẳng. Ba giây sau, viên đá lăn.

Lâm Viễn không nói gì. Anh cúi xuống, đặt lại viên đá. Rồi đứng nhìn.

Không ai cười. Không ai mỉa mai. Chỉ có âm thanh của gió qua rặng tre và tiếng bước chân nhỏ của A Tử khi lùi xa thêm một chút để không làm xao động người trong sân.

Triệu Nguyên giữ lại tư thế. Thêm bốn lần, viên đá lăn. Lần thứ năm, nó nằm yên.

Mồ hôi thấm ướt lưng áo hắn. Còn Lâm Viễn, vẫn đứng yên như tượng.

“Một người thật sự mạnh không phải là kẻ chưa từng ngã, mà là người biết đứng lên đúng cách từ chính chỗ mình đã vấp.”

Anh quay đi, không cần nói thêm.

Triệu Nguyên không cúi đầu, cũng không trả lời. Nhưng khi anh khuất sau bậc đá, hắn vẫn đứng thẳng, ánh mắt không còn vẻ chống đối mà chỉ còn lại một tia nhìn sâu, rất nhỏ, như chấp nhận.

Scroll to Top