Chương 22: Âm Mưu Bất Thành

Tác giả: Hàn Lưu Nguyệt / May 2, 2025

Nắng nghiêng qua rặng núi phía tây, trải bóng lên sân đá Vân Kiếm Sơn. Trong viện chính, bảng tre ghi nhận nhiệm vụ mới vừa được dựng lên. Hàng chữ than mới viết còn đen nét: “Hộ tống hàng tiếp tế từ trạm giao nhận Tây Lộ.”

Tiểu Linh đọc xong, gấp bảng lại rồi gọi A Tử và Triệu Nguyên. Ba người thay áo, chỉnh đai, vũ khí mang theo đều là loại dùng trong huấn luyện – không sắc bén, nhưng đủ để phòng thân.

Trước lúc rời đi, Lâm Viễn chỉ giao cho Tiểu Linh một câu ngắn: nếu cảm thấy bất thường, xử lý theo ý mình. Ta sẽ theo sau.

Đường xuống trạm giao nhận không xa, chỉ mất hai khắc nếu đi đều chân. Dọc đường không ai nói nhiều, nhưng tất cả đều giữ tâm thế phòng bị. Trạm nằm dưới chân dốc, gần lối giao thương, có rừng tre bao quanh. Khi ba người tới nơi, họ thấy một gã đàn ông đứng chờ cạnh ba bao gạo và một túi thuốc buộc kín.

Gã mặc áo cũ, đầu đội nón tre, lưng hơi còng, tay vẫn nắm chặt quai gánh.

Tiểu Linh bước tới hai bước, dừng lại cách ba trượng rồi hỏi:

“Ngươi là Tống, thương nhân giao hàng từ Tây Lộ?”

Gã gật đầu, mắt vẫn nhìn xuống nền đất sỏi.

“Phải, ta chờ từ sáng. Hàng đây, đủ như đã ghi.”

A Tử tiến lại kiểm tra túi thuốc, thấy niêm phong có vết mở, dấu mộc mờ như bị lau qua. Triệu Nguyên thử nâng bao gạo, nhận ra dây buộc lỏng và túi có vết lún bất thường.

Tiểu Linh không chất vấn. Cô chỉ ghi vào bảng tre rằng hàng có dấu hiệu bị mở niêm, sau đó cho người chia nhau vác. Cô mang túi thuốc. A Tử cõng một bao. Triệu Nguyên vác hai bao còn lại. Không ai quay lại hỏi thêm gã kia điều gì.

Đoạn đường trở về là một lối mòn qua khe suối, hai bên là cỏ mọc cao ngang đùi. Khi đến đoạn dốc rẽ, tiếng động bất ngờ vang lên từ bụi rậm bên trái.

Bốn kẻ bịt mặt lao ra, áo xám bạc, vũ khí thô mộc nhưng tư thế vững chãi. Bước chân của họ đều, cách giữ khoảng cách không giống bọn cướp vặt.

Tên đi đầu cười nhạt, mắt quét qua ba người rồi dừng ở Tiểu Linh.

“Chúng ta không cần gạo, cũng chẳng thiếu thuốc,” hắn nói. “Chỉ muốn xem những kẻ vừa dựng bảng tre giữa núi có gan bước xuống đường đất hay không.”

Tiểu Linh không đáp. A Tử đã hạ thấp người. Triệu Nguyên rút kiếm gỗ, mắt không rời kẻ đối diện.

Gã nọ không chờ thêm. Hắn hất đầu, ra hiệu.

Một tên vung gậy đánh ngang đầu gối A Tử. Cậu né kịp nhưng trượt chân, ngã lăn xuống triền cỏ. Hai tên còn lại xông vào Tiểu Linh và Triệu Nguyên cùng lúc. Cô đỡ được một cú đầu, nhưng bị ép lùi liên tiếp. Cánh tay phải trúng gậy, bầm ngay tại chỗ.

Triệu Nguyên xoay người đỡ kiếm, đánh trả liên tục. Nhưng đối phương cũng từng học qua môn pháp chính tông, chiêu thức không rối loạn, ép hắn lùi lại nửa trượng.

Một tên từ phía sau vòng lại, định đánh vào lưng Tiểu Linh. Cô không quay kịp, thế đánh của địch đã chạm vào khoảng không sau vai.

Ngay khoảnh khắc đó, một âm thanh khô gọn vang lên.

Một viên sỏi nhỏ bay theo đường vòng cung, đập trúng cổ tay kẻ tấn công. Hắn hét lên, gậy rơi xuống, tay tê rần, ngã chúi về trước. Tiểu Linh lập tức xoay người, thúc đầu gối vào bụng hắn, đẩy ra khỏi vòng.

Người vừa ném sỏi là Lâm Viễn.

Anh đứng ở lối mòn, áo vải sẫm màu, ánh nắng chiếu qua vai, tay trái vẫn thả lỏng.

Một tên thấy anh, nhếch mép cười.

“Ngươi là kẻ dạy người học võ bằng giấy với bút?” Hắn xoay gậy, trừng mắt. “Hay cũng chỉ giỏi nói mà chưa từng chạm lưỡi kiếm vào người thật?”

Lâm Viễn không đáp. Anh tiến về phía tên đó, bước từng bước chắc nịch. Tên kia vung gậy lên nhưng chưa kịp chạm tới, anh đã nghiêng người né sang bên, tay trái đánh một chưởng vào mặt trong khuỷu tay đối phương. Cú đánh không mạnh, nhưng đúng điểm. Cánh tay gã khuỵu xuống. Cú tiếp theo là đầu gối Lâm Viễn thúc vào ngực, khiến hắn bật ngửa.

Không ai ngờ anh ra tay. Càng không ngờ mỗi đòn đều đơn giản, chính xác, không thừa lực.

Hai tên còn lại hoảng loạn, lùi bước. A Tử lúc này đã leo lên từ triền dốc, không nói gì, chỉ cầm gậy đứng chặn đường lui.

Triệu Nguyên thì quay lại giúp Tiểu Linh ổn định nhịp thở, nhưng mắt vẫn không rời đối phương.

Cả bốn kẻ tấn công bị đánh bật, rút lui trong hỗn loạn. Một mảnh gỗ rơi từ tay áo một tên, lăn xuống đất cạnh chân Lâm Viễn.

Anh cúi xuống, nhặt lên, xoay qua mặt sau. Trên đó có hai chữ nhỏ khắc chìm: Thiết Kiếm.

Lâm Viễn không nói gì. Anh bỏ mảnh gỗ vào tay áo, xoay người trở lại đường cũ.

Tối hôm đó, anh không viết bảng, không lập báo cáo. Chỉ để lại một cuộn tre nhỏ, gửi xuống cổng phụ của Thiết Kiếm Môn. Bên ngoài cuộn tre có khắc một dòng chữ:

Nếu còn muốn giữ mặt mũi, thì nên dạy đệ tử biết xóa dấu tay trước khi xuống núi.

Scroll to Top