Chương 21: Đơn Hàng Dưới Núi
Chiều muộn, trời phủ sương mỏng. Trên con đường đất gồ ghề dẫn lên núi, một bóng người khập khiễng bước từng bước một, tay ôm túi gạo nhỏ quấn trong vải cũ. Người ấy là một ông lão, tóc đã bạc, gò má hóp, mắt thâm quầng vì đói.
Khi đến nơi, ông không bước vào sân mà chỉ đứng ở rìa đá, lưng hơi khom, chờ đợi.
Lâm Viễn từ trong nhà bước ra, nhìn ông già một lúc rồi hỏi:
“Ông tìm gì ở nơi này?”
Giọng ông lão run nhẹ vì lạnh, nhưng từng chữ vẫn rành mạch.
“Dưới làng có kẻ cướp. Chúng biết võ, lại táo tợn. Dân làng không dám báo quan, vì từng lên tìm Thiết Kiếm Môn nhờ giúp mà bị đuổi về. Bọn tôi nghèo, không có lễ vật. Nghe nói trên núi này… có người giữ đạo, nên đánh liều đến thử vận.”
Lâm Viễn nhìn ông thật lâu, rồi nhìn túi gạo trong tay – không đến hai cân. Mang gạo lên núi không phải để dâng, mà là để đổi lấy chút niềm tin.
Anh không nói gì thêm, chỉ đưa tay ra hiệu. Một lát sau, Tiểu Linh bước vào sân, được trao bảng tre, trên đó là một dòng chữ: “Xử lý sự vụ – dưới núi phía tây.”
“Cô dẫn đội. Tự chọn người đi cùng.”
Tiểu Linh thoáng do dự, nhưng chỉ một nhịp thở sau đã gọi A Tử và Triệu Nguyên. Lâm Viễn đi theo, nhưng chỉ để quan sát. Trên tay anh là một thiết bị mô phỏng dạng nhỏ, gắn ở cổ tay. Không phải để can thiệp, mà để phòng ngừa điều xấu nhất.
Khi cả nhóm xuống núi, mặt trời đã lặn quá nửa sườn đồi. Gió thổi mạnh, bụi cuốn từng vệt dài dọc con đường đá.
Làng phía tây nằm thấp, lọt thỏm giữa những rặng tre. Nhà cửa nghèo nàn, cũ kỹ. Người dân nhìn thấy họ thì thầm gì đó rồi tránh sang hai bên. Một cụ già dẫn họ ra bìa rừng, nơi vài vết chân lạ còn in trên nền đất ẩm.
“Chúng đến ba lần rồi. Lấy trâu, cướp lúa. Chẳng ai dám chống. Mỗi lần tới đều để lại dấu giày mới, mà ruộng lại chẳng hề có cọng rơm nào bị giẫm gãy.”
Tiểu Linh nghe xong thì gật đầu. Cô phân đội ngay tại chỗ. A Tử đi trước dò dấu. Cô giữ vị trí trung tâm. Triệu Nguyên giữ đoạn sau.
Bầu trời dần tối. Gió trong rừng rít mạnh hơn, mang theo mùi lá mục và mồ hôi ẩm.
Một tiếng xé gió vang lên. Mũi tên gỗ ghim thẳng xuống ngay trước chân A Tử. Không ai hoảng loạn, nhưng tất cả đều hạ thấp trọng tâm, đề phòng.
Tiểu Linh nghiêng người, ra hiệu lặng lẽ rồi bước lên trước.
Ngay lúc ấy, từ trong bụi rậm bên trái, một bóng người lao ra. Gậy gỗ nhắm thẳng vào sườn Tiểu Linh, tốc độ đủ để đánh gãy xương sườn nếu trúng.
Cô không kịp xoay người đỡ.
Một âm thanh sắc lạnh vang lên. Thanh kiếm huấn luyện của Triệu Nguyên cản cú đánh lại ngay khoảnh khắc cuối.
“Đội trưởng gì mà sơ ý vậy?” Hắn cười khẽ. “Đệ tử nhà ta mà bị thương lần đầu hạ sơn, thì khó giải thích lắm.”
Tiểu Linh khẽ gật đầu. Cô không nói gì, chỉ lùi lại, đổi vị trí cùng A Tử.
Ba kẻ lạ mặt hiện ra. Cả ba đều là thanh niên, trang phục rách nhưng dáng đi vẫn giữ được sự cân bằng. Tay cầm vũ khí thô: một đoản kiếm, một cây côn, một khúc sắt gỉ.
Một trong ba tên nhìn nhóm Tiểu Linh, rồi nhếch mép:
“Ta tưởng Vân Kiếm Sơn sập rồi cơ. Hóa ra còn lũ trẻ con xuống núi?”
A Tử không đáp, chỉ rút gậy huấn luyện ra khỏi lưng.
Tiểu Linh thở đều. Cô đánh ánh mắt về phía Lâm Viễn – người vẫn đứng yên phía sau, im lặng.
Không có chỉ đạo. Không có tín hiệu.
Chỉ là thực chiến.
Trận đấu bắt đầu.
Tên cầm côn lao lên đầu tiên, đánh ngang từ trái qua. A Tử né được đòn đầu, nhưng bị vướng chân bởi tảng đá, ngã lăn xuống sườn đất. Tiểu Linh xông tới đỡ, đánh bật đường gậy thứ hai bằng thế đánh chéo. Cô không phản đòn, mà vòng ra sau, kéo tên kia lệch vị trí.
Triệu Nguyên không chờ gọi, cũng không hỏi. Hắn bước vào giữa tên cầm kiếm và tên cầm khúc sắt, chặn một đòn thẳng bằng mặt kiếm, rồi gạt sang bằng lực cổ tay. Hắn không nói một lời, nhưng từng bước chân, từng cú chém đều sắc như người từng quen chém thật.
Tiểu Linh bị chặn ở sườn phải. Gã kia đánh côn vòng đầu, rồi đánh liên tiếp từ dưới lên. Cô né được hai chiêu, nhưng cú thứ ba đánh trúng vào khuỷu tay, khiến cánh tay phải tê dại.
Đúng lúc đó, từ phía sau, A Tử lao lên, cầm khúc tre ném thẳng vào lưng đối phương. Gã loạng choạng, mất thế, bị Tiểu Linh xoay người dùng khuỷu tay còn lại đánh bật ra.
Triệu Nguyên thì không đánh ngã, mà ép đối thủ lùi từng bước, rồi lùi tiếp – cho đến khi cả hai tên rơi vào vòng sáng vừa được Lâm Viễn âm thầm kích hoạt dưới chân.
Ánh sáng hiện lên, giam giữ kẻ địch như chiếc lồng bằng khí.
Khi mọi thứ kết thúc, ba tên bị trói lại bằng dây rừng. Người dân mang tới vài củ khoai, một nắm rau và con gà mái. Không ai nói lời lớn, chỉ lặng lẽ cúi đầu.
“Chúng tôi không có gì quý giá, chỉ có ít rau củ, gọi là chút lòng biết ơn.”
Một dòng hệ thống hiện ra trong đầu Lâm Viễn.
Lần đầu hoàn thành nhiệm vụ bên ngoài.
Đánh giá: độ tin cậy – trung bình.
Mở phân hệ: Liên Kết Khu Vực – có thể nhận nhiệm vụ địa phương.
Điểm tích lũy: +1 (thuộc về đội Tiểu Linh)
Trên đường về, không ai nói nhiều. Nhưng ánh mắt A Tử và Tiểu Linh dành cho Triệu Nguyên đã khác.
Tới gần cổng núi, Tiểu Linh nói khẽ:
“Cảm ơn ngươi. Nếu không chắn cú đó, ta đã không kịp xoay mình.”
Triệu Nguyên chỉ nhún vai.
“Không chắn thì mất người dẫn đội. Ta cũng đâu muốn chỉ huy thay.”
A Tử bật cười, đẩy nhẹ vai hắn.
“Ngươi mà chạy, ta đuổi theo chém thật.”
Từ hôm ấy, Vân Kiếm Sơn không còn là cái tên mờ nhạt chỉ gắn với những vòng mô phỏng trong núi sâu. Nó đã bước một chân ra giang hồ – và được gọi tên bằng giọng thật của người đời.