Chương 18: Người Từng Rời Bỏ
Sáng sớm hôm sau, gió lạnh thổi qua khe núi, cuốn theo mùi ẩm ướt còn đọng lại từ đêm mưa rải rác. Lâm Viễn ngồi một mình bên bậc thềm đá trước nhà chính, áo chưa buộc kín, vai vẫn đau âm ỉ từ vết va đập mô phỏng.
Anh cầm chén trà nguội, ngửa cổ uống một hơi, rồi gõ nhẹ ngón tay lên sổ ghi chép.
“Cái hệ thống này… bộ ghi thù ta từ kiếp trước hay gì? Sống sót mà cũng không được cộng điểm.”
Không ai đáp. Chỉ có tiếng gió lùa qua mái ngói.
Anh hừ mũi, lẩm bẩm tiếp: “Hay là vì ta không chết nên không đáng khen?”
Một nhịp im lặng.
Rồi lần đầu tiên, giọng hệ thống vang lên – không phải cảnh báo, cũng không phải dòng gợi ý khô khốc. Giọng đều và thấp, như vừa thoát khỏi một tầng lọc khác:
“Không phải mọi bài kiểm tra đều được trao phần thưởng. Một số chỉ để xem người dùng có giữ được lý trí khi đối mặt với tình huống không thể thắng.”
Lâm Viễn khựng lại.
“Ngươi đã không chiến đấu để thắng. Mà để hiểu và sống sót.”
Anh khẽ gật đầu, mím môi.
“Vậy lần sau… có thể báo trước là ta có thể sẽ chết vì một bài ‘đánh giá tâm lý’ được không?”
Không có tiếng đáp.
Chỉ có một dòng hiện mờ trên giao diện:
“Ghi chú: Người dùng đang bước vào giai đoạn đánh giá tâm lý. Tình trạng hiện tại: đủ tỉnh táo để không sụp đổ trước các tình huống bất lợi.”
Lâm Viễn bật cười khẽ, rồi lắc đầu.
“Thôi được. Không chết thì làm tiếp.”
Anh đứng dậy, phủi tay, bước ra sân.
Cả môn phái chưa tỉnh hẳn.
Nhưng một cơn gió mới đã bắt đầu thổi lên từ lòng núi.
Buổi trưa, nắng xiên qua kẽ lá, rải lốm đốm trên nền sân đá. A Tử đang tập mô phỏng tình huống phòng thủ góc hẹp, vừa tránh được đòn thứ ba thì trượt chân ngã sõng soài, mặt dính đầy bụi đất.
Một tràng vỗ tay vang lên.
Chậm rãi. Lạnh lẽo.
Tất cả quay đầu.
Dưới gốc cây cạnh lối mòn, một người đang đứng khoanh tay, áo xám bạc màu, giày có bùn khô bám, mái tóc búi cao không theo quy tắc môn phái. Gương mặt hơi gầy, nhưng ánh mắt không hề mệt mỏi.
“Đây là cách Vân Kiếm Sơn tập luyện bây giờ sao?” – hắn cười nhạt, giọng lơ lửng không buộc vào ai.
Tiểu Linh giật mình, suýt đánh rơi cuộn giáo trình.
“Triệu Nguyên…?”
A Tử chống tay đứng dậy, cau mày nhìn người vừa xuất hiện.
Lý Nhân thở dài khe khẽ: “Quay lại thật à…”
Triệu Nguyên bước lên vài bước, không xin phép, không chào hỏi. Ánh mắt quét qua từng người, dừng lại ở bảng tre cũ giữa sân.
“Vẫn còn giữ cái bảng này à? Mực sắp phai rồi.”
“Ngươi quay lại làm gì?” – A Tử hỏi, giọng không che giấu sự cảnh giác.
Triệu Nguyên nheo mắt: “Đi ngang, thấy núi cũ còn người, thì ghé.”
“Đây không phải nơi ngươi muốn đi là đến, muốn về là xong.” – Tiểu Linh bước lên, tay hơi siết lại.
Triệu Nguyên phì cười: “Thế nơi này thành đế đô từ bao giờ vậy?”
Không khí trong sân lạnh đi hẳn. Người này – từng là đệ tử nội môn, rời đi giữa lúc Vân Kiếm Sơn bị ép sát, thậm chí từng nói “môn phái này chỉ còn cái xác rỗng”.
A Tử bước lên một bước, chắn trước mặt hắn: “Chỗ này không còn chỗ cho kẻ quay lưng.”
“Không phải quay lưng,” Triệu Nguyên đáp, giọng đều đều. “Là biết khi nào cần rút khỏi đống đổ nát. Nhưng…” – hắn ngẩng đầu – “…ai ngờ, một kẻ rớt từ vách đá xuống như ngươi,” – hắn liếc A Tử – “giờ lại thành ‘trụ cột’.”
A Tử siết chặt gậy tre, nhưng không nói gì.
Giữa lúc căng thẳng, Lâm Viễn từ xa bước lại, tay cầm sổ.
Anh không hỏi. Cũng không tỏ vẻ bất ngờ.
Anh chỉ dừng lại cách vài bước, nhìn Triệu Nguyên một lúc lâu, rồi mở sổ, từ tay áo rút ra một thiết bị mô phỏng nhỏ – chỉ bằng nắm tay, mặt trên khắc ký hiệu hệ thống – và đặt nó xuống nền đá.
Một vòng sáng mờ lan ra từ tâm thiết bị.
“Ngươi vẫn tự cho mình là người của Vân Kiếm Sơn?” – anh hỏi.
Triệu Nguyên cười, không trả lời ngay.
Một lúc sau, hắn mới nói, giọng không còn mỉa mai:
“Ta từng ở đây sáu năm. Học đạo, luyện võ, đắp mái nhà dột… Từng coi nó là nhà. Sau này đi rồi mới biết – không có nơi nào khác coi ta là người của họ.”
Lâm Viễn gật đầu. Không trách. Cũng không tha thứ.
Giọng anh đều đều, không lớn nhưng đủ vang trong sân:
“Nếu ngươi có thể trụ vững trong một phút giữa vòng vây kẻ địch mà không cầm theo bất kỳ vũ khí nào, ta sẽ cho phép ngươi ở lại – bắt đầu lại từ vị trí tạp vụ, không đặc quyền, không danh phận.
Nhưng nếu không thể… thì ngươi tự mình rời khỏi nơi này. Ở đây, chúng ta không giữ người vì quá khứ.”
Triệu Nguyên nhìn vòng sáng, rồi nhìn Lâm Viễn.
“Còn công bằng hơn ta tưởng.”
Hắn bước vào.
Vòng sáng khởi động.
Ba hình bóng xuất hiện, không báo trước, lao vào từ các hướng khác nhau. Triệu Nguyên lập tức xoay người, dùng vai chặn một đòn, xoay chân đạp lùi – không phòng thủ hoàn hảo, nhưng giữ được thế trụ.
Giây thứ mười lăm – hắn bắt đầu thở mạnh.
Giây thứ ba mươi – mồ hôi rịn trên trán, cú đánh sượt qua sườn áo khiến hắn khựng lại.
Giây thứ bốn mươi hai – một bóng đánh trúng đầu gối. Hắn ngã.
Vòng sáng tắt.
Triệu Nguyên quỳ một gối, thở dốc, không nhìn ai.
Lâm Viễn tiến lại gần, đứng trước mặt hắn.
“Ngươi không tệ. Nhưng cũng không đủ để bỏ qua mọi chuyện.”
Anh dừng một chút, rồi tiếp:
“Nếu muốn ở lại, từ mai tập lại từ đầu. Không có đặc cách.”
Triệu Nguyên ngẩng đầu.
“Vẫn là Vân Kiếm Sơn thật rồi,” hắn nói khẽ, rồi cúi đầu.
Lâm Viễn quay đi, không viết thêm dòng nào vào sổ.
Chỉ có hệ thống hiện dòng lặng lẽ:
“Ghi nhận: Kiểm tra nội bộ hoàn tất. Chưởng môn đã duy trì nguyên tắc công bằng – không đặc cách, không định kiến. Giao diện tổ chức nâng cấp cấp độ 3.”
Phía sau, không ai lên tiếng. Tiểu Linh nhìn sang A Tử, rồi quay lại nhìn Lâm Viễn.
Với họ, chuyện một người quay về không quá lớn.
Nhưng cách người dẫn đầu xử lý – mới là điều khiến họ biết mình đang thuộc về đâu.