Chương 15: Người Ra Quyết Định

Tác giả: Hàn Lưu Nguyệt / May 1, 2025

Buổi sáng hôm đó, Lâm Viễn gọi A Tử và Tiểu Linh đến trước sân chính. Ánh nắng mới vừa lên sau rặng núi, chiếu xiên qua lớp sương mỏng như khói.

“Hôm nay hai người xuống núi một chuyến. Tới tiệm thuốc dưới chân dốc lấy phần gạo và muối đã đặt trước, đủ cho một tuần cho toàn bộ môn phái. Đi với các ngươi sẽ có tạp dịch Trương Dật – hắn quen đường, cũng quen mặt chủ tiệm. Cẩn thận đường trơn sau mưa.”

A Tử gật đầu cái rụp, còn Tiểu Linh thì hơi chần chừ, nhưng vẫn đáp khẽ: “Rõ.”

Ba người rời núi khi sương còn chưa tan hẳn. Đường xuống quen thuộc, nhưng gió ẩm khiến mặt đá trơn như phủ dầu. Họ mang theo xe gỗ hai bánh, buộc chắc bởi dây mây, trên lưng đeo bao vải đựng dụng cụ phòng hờ.

Khi quay về, trời đã đứng bóng. Trên xe là bảy bao gạo nhỏ, một bao muối hạt, vài gói thuốc Bắc, và một rổ hành khô – phần thưởng chủ tiệm tặng thêm vì “lâu rồi mới thấy đệ tử môn phái tự mình xuống núi.”

Họ cười cảm ơn, rồi bắt đầu chuyến trở về – không ai ngờ, chính nửa đoạn cuối lại là thử thách.

Con dốc phía tây bắc, sau trận mưa đêm qua, phủ đầy sỏi lở. Khi đến khúc cua thứ ba, bánh xe trượt ngang, cả xe đổ nhào xuống vệ cỏ, kéo theo Trương Dật ngã văng ra khỏi đường lát đá.

Tiểu Linh chạy lên đầu dốc, tim đập thình thịch. Gạo văng tung tóe, túi thuốc lăn lóc xuống rãnh nước, bao muối bung nắp, trắng xóa cả mặt đất. Còn Trương Dật thì nằm co bên gốc cây, tay ôm hông, mặt tái nhợt.

A Tử lồm cồm bò dậy, không kịp nói lời nào đã nhào tới đống muối. Cậu dùng hai tay cuộn phần muối còn khô ở giữa vào chiếc khăn quàng cổ đang đeo, miệng lẩm bẩm: “Phần trên còn sạch… còn giữ được…”

Tiểu Linh quỳ xuống cạnh Trương Dật, kiểm tra sơ bộ. Không có máu. Không có gãy hở. Nhưng hơi thở dồn, lưng ướt mồ hôi. Cô liếc sang A Tử.

“Được rồi. Muối đủ rồi. Đừng động thêm.”

“Ngươi quay về trước,” cô nói tiếp, “gọi Lý Nhân mang cáng. Lối phụ phía bắc, đường ngắn hơn. Không được chạy ẩu.”

“Còn chị thì sao?”

“Ta ở lại. Người bị thương không nên di chuyển nếu chưa cố định. Và hàng hóa… là cho cả môn phái. Không thể để mất.”

A Tử gật đầu, rồi cắm đầu chạy xuống lối mòn.

Trương Dật rên khẽ, thì thào: “Cứ lấy hàng… đừng lo cho ta…”

“Đừng nói nữa,” cô đáp, không cáu gắt, nhưng dứt khoát. “Giữ mạng ngươi – không ai thay được. Gạo thì ta tính sau.”

Cô tháo áo khoác trải xuống đất, lót sau lưng anh ta. Sau đó quay sang đống hàng. Gạo văng ra, một phần đã vỡ bao, nhưng phần lớn vẫn còn nguyên. Cô gom từng bao một, dùng dây mây buộc chặt lại. Túi muối được dồn gọn lại, gói trong vải khô. Thuốc Bắc vẫn còn nguyên lớp vải bọc bên trong – chưa ướt, vẫn có thể dùng.

Từng bước làm gọn ghẽ, nhanh nhưng không hối hả. Tay run nhưng mắt tỉnh. Trong đầu cô vang lên câu chưởng môn từng nói: “Khi không ai ra lệnh, thì người biết cần làm gì – chính là người chỉ huy.”

Hơn nửa canh giờ sau, tiếng chân vang vọng qua triền dốc. A Tử và Lý Nhân đến, mang theo cáng, một túi nước và miếng vải lớn.

Tiểu Linh đứng dậy, chỉ vào Trương Dật: “Không chảy máu, nhưng bị đau vùng hông phải. Khiêng cẩn thận, cố định bằng vải ngang bụng.”

Lý Nhân nhìn đống hàng đã được gom gọn, sắp thành hai lớp – khô và ướt.

“Ngươi… giữ được gần hết sao?”

Tiểu Linh khẽ gật đầu, giọng bình thản.

“Phần gạo còn nguyên ta gom lại, bao rách thì bỏ. Thuốc Bắc bị rơi nhưng vẫn còn bọc hai lớp, ta chưa tháo ra. Muối thì nhờ A Tử. Lúc xe đổ, cậu ấy vớt kịp phần trên trước khi nó chảy xuống rãnh.”

A Tử cúi đầu, mặt đỏ bừng vì mệt, nhưng khóe miệng thoáng tự hào.

“Chúng ta không mạnh, nên phải biết thứ nào có thể cứu. Không thể ôm tất cả, nhưng không nên buông tay hết.”

Tiểu Linh quay sang Lý Nhân, ánh mắt nghiêm lại.

“Ngươi kiểm kho. Ngươi biết rõ: nếu không biết chọn cái cần giữ, thì giữ hết cũng bằng không.”

Tối hôm đó, khi trời đã tối hẳn, Lâm Viễn gọi Tiểu Linh vào phòng. Bên ngoài, tiếng côn trùng râm ran như một nền nhạc nhẹ.

“Ngươi xử lý tốt,” anh nói, không dài dòng.

Cô khẽ gật, mắt hơi đỏ vì mệt.

“Ngươi giữ hàng, giữ người, và giữ cả quyết định. Mấy việc đó không dễ. Đặc biệt là khi chỉ có một mình.”

Tiểu Linh không đáp ngay. Rồi khẽ nói: “Lúc đó… ta không nghĩ nhiều. Chỉ biết nếu ta không làm, thì không ai khác biết phải làm gì.”

Hệ thống ghi nhận: tình huống thực địa đầu tiên – hoàn tất. Phát hiện khả năng điều phối – xử lý ưu tiên – giữ bình tĩnh trong môi trường bất ổn. Gợi ý phân nhánh kỹ năng: quản lý sự cố và điều hành nhóm nhỏ.

Lâm Viễn lặng người một lúc, rồi nhìn cô – không phải như một trợ lý quen sai vặt, mà như một người đủ sức làm chỉ huy.

Tiểu Linh bước ra khỏi phòng, ánh đèn sau lưng hắt bóng dài lên sân đá. Trong lòng cô, vẫn còn dư vang của sợ hãi, của áp lực. Nhưng đâu đó trong thứ hỗn độn đó, có một điều đã rõ ràng: có lúc, chỉ cần một người chịu đứng lên – là đủ để thay đổi kết quả.

Scroll to Top