Chương 14: Cộng Sai Một Bữa, Thiếu Gạo Ba Ngày

Tác giả: Hàn Lưu Nguyệt / May 1, 2025

Chiều hôm đó, Lý Nhân phát hiện kho gạo hụt gần nửa bao so với dự tính. Không có trộm. Không có hư hỏng. Chỉ là… sai số.

Anh đứng giữa gian kho, tay cầm cuốn sổ ghi chép, nét mặt từ ngờ vực chuyển sang bối rối. Mấy ngày nay anh đều đích thân kiểm tra. Vậy mà giờ nhìn lại, dự trữ lương thực còn chưa chắc đủ cho một tuần. Nếu cứ theo tiến độ tiêu thụ cũ, thì đến kỳ giao dịch tháng sau sẽ phải nhịn ăn ba bữa liền.

Anh rảo bước xuống nhà dưới, tìm Lâm Viễn.

“Chưởng môn… có thể là… ta đã tính sai.”

Lâm Viễn đang tra lại danh mục thiết bị huấn luyện, ngẩng đầu nhìn anh, nhưng không tỏ vẻ trách cứ.

“Sai ở đâu?”

“Ta chưa rõ. Nhưng rõ ràng không đúng.” Lý Nhân gãi đầu. “Ban đầu ta tính bằng số bao, rồi chia đều cho từng nhóm. Nhưng mỗi lần người lấy đều lấy không đủ phần, thành ra ta cứ cộng dư lên… rồi hôm qua mới phát hiện nó… ngược lại.”

Lâm Viễn đứng dậy, gõ nhẹ vào mặt bàn như đánh thức một đoạn logic.

“Ngươi đang lấy mẫu không đầy đủ.”

“Hả?”

“Lỗi giống như debug sai dữ liệu. Nếu ngươi kiểm tra ba người lấy cơm, và thấy ai cũng ăn ít, thì ngươi tưởng mọi người đều ăn ít. Nhưng thực ra, hai người ăn nhiều không báo lại thì sao?”

Lý Nhân mở to mắt.

“Cũng như kiểm kho – nếu ngươi kiểm lương theo lý thuyết mà không trừ hao cho thất thoát, thì một sai số nhỏ mỗi ngày sẽ cộng lại thành một tai họa.”

Anh gật đầu lia lịa, mặt đỏ lên.

Lâm Viễn đưa cho anh một khung gỗ có gắn sáu thẻ trượt. Mỗi thẻ là một đơn vị tính, có thể kéo qua trái hoặc phải để cộng hoặc trừ.

“Đây là công cụ đếm cơ bản. Tạm thời ngươi dùng cái này thay giấy bút, đến khi tự tin thì chuyển sang cách của mình.”

Lý Nhân cầm lấy, khẽ nhíu mày. Một thứ đơn giản như vậy mà anh chưa từng nghĩ đến.

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, anh ngồi lại trong kho, bật đèn dầu, tự mình kiểm lại toàn bộ các thùng đựng. Thay vì ước lượng bằng mắt, anh đo bằng lon, cân từng bao, ghi cụ thể vào sổ theo từng ngày.

Sáng hôm sau, khi Tiểu Linh mang đồ ăn đến, thấy anh vẫn còn trong kho, lưng áo dính đầy bụi gạo.

“Ngươi ngủ ở đây à?”

“Không, ta chỉ…”

Anh gãi đầu, nhưng lần này không phải vì ngượng, mà là đang tính tiếp trong đầu.

“Mỗi ngày dùng ba phần, nhưng hôm qua ta phát hiện chuột cắn bao, mất thêm nửa phần nữa. Nếu không ghi lại, thì cứ nghĩ thiếu do người lấy.”

Tiểu Linh gật đầu, không trêu như mọi khi. Cô lặng lẽ để đồ ăn xuống, rồi quay đi, để lại anh tiếp tục độc thoại với những con số.

Tối hôm đó, trong bảng điều khiển ảo của hệ thống, một dòng nhỏ xuất hiện bên cạnh tên Lý Nhân: sai số kiểm kê – đã giảm 42%. Đề xuất mở phân hệ theo dõi chuỗi cung ứng đơn giản.

Lâm Viễn nhìn bảng mà khẽ cười. Với anh, một chuỗi cung ứng tốt không phải là nơi không có sai số – mà là nơi mỗi sai số đều bị phát hiện trước khi nó trở thành lỗi.

Ba ngày sau, Lý Nhân tự tin trình lại bảng phân phối vật tư. Không có con số nào bị làm tròn, không có dòng nào bị bỏ trống. Thậm chí anh còn gắn màu cho từng mục – thứ chưa từng ai trong môn phái làm trước đó.

“Ta chia thành bốn loại,” anh giải thích với chưởng môn, “tiêu hao cố định, hao hụt tự nhiên, dự phòng tình huống, và phần quay vòng lại. Cứ ba ngày điều chỉnh một lần.”

Lâm Viễn không nói gì, chỉ đặt một bàn tay nhẹ lên vai anh.

“Tốt. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi phụ trách luôn quản lý thiết bị huấn luyện.”

Lý Nhân ngẩn người.

“Không phải ta thủ kho sao?”

“Kho không chỉ là nơi cất đồ. Nó là nơi giữ cho mọi thứ không đổ vỡ.”

Tối đó, Lý Nhân ngồi trong phòng, tự viết thêm một dòng dưới mục tiêu cá nhân của mình: “Không còn tính bằng mắt nữa.”

Dưới ánh đèn dầu, dòng chữ đậm hơn tất cả những gì anh từng viết trước đó.

Scroll to Top