Chương 13: Hướng Rẽ Riêng
Buổi chiều trời đổ nắng muộn, ánh sáng len qua tán cây đổ vệt dài trên sân đá. A Tử đứng giữa vòng mô phỏng, hai tay thả lỏng, mắt chăm chăm nhìn về phía mô hình ánh sáng đang nhấp nháy chờ lệnh kích hoạt.
Tiểu Linh ngồi dưới bậc hiên, ôm sổ ghi chép, thỉnh thoảng lại ngẩng lên theo dõi. Bên cạnh là một đĩa bánh bắp chiên cháy cạnh – phần thưởng nhỏ do chính tay cô làm, nếu cậu bé vượt qua bài kiểm tra chiều nay.
Lâm Viễn đứng phía xa, khoanh tay, không nói gì.
Vòng mô phỏng được điều chỉnh lại cho đơn giản hơn: ba chiêu liên tiếp từ ba hướng khác nhau, tốc độ trung bình, độ khó cấp D. A Tử đã thất bại hai lần trước đó – không phải vì bị trúng đòn, mà vì thở dồn, mất nhịp ở cuối.
Cậu hít một hơi sâu.
Ánh sáng khởi động.
Đòn đầu tiên chém xiên từ trái, cậu nghiêng người tránh. Đòn thứ hai xoay từ trên xuống, cậu lùi nửa bước, gập gối. Đòn cuối cùng lướt từ bên phải tới – nhanh hơn hai cú trước – cậu rướn người xoay vai qua bên trái, chân vẫn trụ vững.
Vòng sáng tan. Gió nhẹ thổi qua. Không ai nói gì.
A Tử vẫn đứng đó, hơi thở đều đều.
Tiểu Linh đặt sổ xuống, đứng dậy trước. Cô không reo, cũng không vỗ tay, chỉ bước tới, nhẹ giọng:
“Ngươi giữ được nhịp rồi.”
Cậu bé mím môi, mắt ánh lên, như sợ nói gì sẽ phá hỏng khoảnh khắc vừa có được.
Lâm Viễn tiến lại, gật đầu một cái, rồi nói như đúc kết:
“Ba đòn, đứng vững. Mục tiêu đạt.”
Đêm hôm đó, trong khi mọi người ăn cơm ngoài sân, Lâm Viễn ở lại bên trong, mở bảng trạng thái cá nhân. Bên dòng của A Tử, trạng thái hiển thị một thay đổi nhỏ: mục tiêu hoàn tất. Gợi ý: phân nhánh nâng cao – cảm giác chiến trường.
Anh gõ ngón tay lên mép bàn. Cảm giác chiến trường không phải là một kỹ năng – đó là một tổ hợp phản xạ, trực giác và xử lý. Nhưng hệ thống lại khuyến nghị nó như một hướng đi rõ ràng. Điều đó nghĩa là… A Tử có nền sẵn, chỉ cần bồi đắp đúng chỗ.
Anh kiểm tra lại toàn bộ nhật ký luyện tập của cậu bé trong hai tuần qua. Phần lớn thời gian đều lặp lại các tình huống đơn giản, không ngừng né, không ngừng đứng dậy. Không giỏi, không đẹp – nhưng chính xác và bền bỉ.
Buổi sáng hôm sau, khi A Tử đang giúp hai tạp dịch gánh nước, Lâm Viễn gọi cậu tới.
“Từ giờ, ngươi tạm dừng luyện mô phỏng.”
A Tử tròn mắt, tưởng mình bị phạt.
“Thay vào đó,” Lâm Viễn tiếp, “ngươi sẽ bắt đầu học… đọc bản đồ địa hình.”
Cậu bé ngẩn ra, rồi bối rối hỏi:
“Để… làm gì ạ?”
“Để ngươi biết ở đâu dễ phục kích, ở đâu dễ lùi. Ngươi giỏi né – thì phải biết mình đang né vào đâu.”
A Tử gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc đến buồn cười.
Trong ba ngày tiếp theo, cậu được giao vẽ lại các lối đi quanh núi bằng tay, sau đó mô phỏng lại đường chạy trong đầu. Lúc đầu còn lộn xộn, sai hướng, nhưng đến ngày thứ tư, cậu đã có thể chỉ vị trí các bãi đá, bụi cây và dốc trơn mà không cần nhìn bản vẽ.
Trong lúc đó, Tiểu Linh vẫn luyện cách phát biểu. Lý Nhân bắt đầu thử dùng bảng tính gỗ do Lâm Viễn chế tạo để kiểm kê hàng tồn. Hai tạp dịch thì làm theo lộ trình chạy nhẹ buổi sáng, ghi lại số lần nghỉ.
Không ai nói ra, nhưng dường như cả môn phái đang đi theo một nhịp rất khác so với hai tuần trước. Không ai bị đẩy ép, nhưng cũng chẳng ai dám lười. Mỗi người tự lo phần mình, và thi thoảng ngẩng lên thấy người bên cạnh vẫn đang cố, thế là lại tiếp tục bước.
Tối ngày thứ năm, khi cả môn phái đã lên đèn, Lâm Viễn gọi cả nhóm ra sân.
Trên nền đất đã san lại, một vòng tròn mới được vẽ. Không phải mô phỏng, mà là sơ đồ chiến thuật đơn giản – ba hướng tiếp cận, một điểm thoát lui, và ba mô hình gỗ tượng trưng cho ba vị trí ẩn nấp.
Anh không bắt đầu bằng giảng giải. Chỉ nhìn mọi người rồi nói:
“Hôm nay, A Tử hướng dẫn.”
Cậu bé giật mình.
“Ngươi không cần nói nhiều,” Lâm Viễn nói tiếp, “chỉ cần chỉ cho họ đường chạy ngắn nhất khi bị bao vây.”
A Tử bước vào vòng, tay chỉ từ tảng đá tới bụi trúc, rồi ra sau gốc cây.
“Chỗ này có dốc nhẹ. Nếu bị ép từ hai bên, mình có thể lùi ra sau gốc cây. Nhưng phải chạy sát bìa, vì giữa sân đá dễ trượt.”
Cậu nói nhỏ, nhưng rõ. Tay run, nhưng vẫn chỉ đúng.
Sau khi xong, cả nhóm bắt đầu thử luân phiên. Tiểu Linh té một lần, nhưng đứng dậy ngay. Người tạp dịch lớn tuổi hơn lỡ chạy sai hướng, rồi tự bật cười, ngượng ngùng gãi đầu. Lý Nhân thì lặng lẽ đứng quan sát, sau đó góp ý rằng gốc cây nên được chặn bằng một tấm gỗ để mô phỏng chướng ngại.
Không ai nhìn A Tử như một đứa bé cần che chở nữa.
Lâm Viễn đứng bên ngoài vòng, tay đặt sau lưng. Trong đầu anh, dòng trạng thái của A Tử tự động cập nhật: phân nhánh “phân tích tình huống chiến đấu” – khởi tạo.
Anh không cần mở bảng hệ thống để xác nhận. Cái cần thấy – là A Tử đã không còn né theo bản năng. Cậu đang học cách tránh đúng chỗ.