Chương 10: Ngã Để Đứng Đúng
Cỏ dưới chân còn âm ẩm sương, nhưng mồ hôi đã thấm vai áo A Tử.
Cậu đứng giữa sân chính, hai tay xuôi xuống, mắt nhìn thẳng về thiết bị mô phỏng đang phát ra ánh sáng mờ. Không khí yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng đá nhỏ lăn khỏi mái ngói xa xa. Bốn đệ tử được gọi đến từ sáng sớm, chẳng ai nói gì – nhưng ai cũng biết: đây không phải buổi luyện võ bình thường.
Đây là lần đầu tiên Vân Kiếm Sơn tổ chức mô phỏng thực chiến. Có quy trình. Có giám sát. Có người dẫn dắt.
Và có một mục tiêu duy nhất: sửa lại một chiêu đã từng suýt gây tai nạn.
Lâm Viễn bước tới, tay cầm cuốn sổ tre cũ. Anh gõ nhẹ lên thiết bị, ánh sáng lặng lẽ lan ra thành một sân ảo mềm hóa, đánh dấu vùng an toàn.
“Bắt đầu.”
Khác với ba ngày trước – khi sân này là nơi A Tử suýt bị thương vì một cú quét gót từ mô phỏng khởi động trái phép – giờ đây, mọi thứ được chuẩn bị kỹ lưỡng. Sàn được trải cỏ khô chống trượt. Cột đánh dấu được dựng thành hình tam giác bao quanh khu vực. Một tấm bảng tre được gắn ngay bên cạnh thiết bị, trên đó là dòng chữ viết đậm: “Cấm tự ý sử dụng. Chỉ được phép khởi động khi có người giám sát.”
Lâm Viễn đứng giữa sân, tay cầm một cuốn sổ ghi chép. Anh liếc qua từng người: A Tử, Tiểu Linh, và hai đệ tử tạp dịch được chọn làm quan sát viên.
“Từ hôm nay, chúng ta bắt đầu luyện lại Liên Vân Cước, phiên bản đã sửa. Nhưng mục tiêu không phải là luyện cho giỏi, mà là nhìn ra nó sai ở đâu.”
Cả sân im lặng.
“Không phải cứ tập nhiều là sẽ đúng. Sai một động tác mà không biết, lặp đi lặp lại, sớm muộn sẽ phản phệ.”
Tiểu Linh ngẩng lên, tay vẫn cầm cuốn giáo trình được phát tối qua. “Chưởng môn… ‘debug’ mà huynh hay nói là gì vậy?”
Lâm Viễn khựng lại một chút, rồi mỉm cười.
“Debug là cách gọi của nghề cũ ta từng làm. Có nghĩa là tìm và sửa lỗi trong hệ thống – kể cả lỗi do chính mình gây ra.”
Tiểu Linh gật nhẹ, mặt hơi đỏ vì bị hỏi trước đám đông, nhưng ánh mắt thì sáng lên.
“Vậy lần này… chúng ta sẽ debug công pháp?”
“Ừ,” anh nói, “và cả chính mình.”
Thiết bị mô phỏng khởi động. Một ánh sáng mờ trùm lấy mặt đất, tạo thành một không gian mềm hóa, cho phép người tập thử chiêu mà không bị chấn thương nếu sai sót.
Lần đầu tiên, cả môn phái chứng kiến mô phỏng hoạt động trong điều kiện lý tưởng.
A Tử bước vào trước. Cậu đứng vào điểm đánh dấu giữa sân, hít một hơi sâu. Hai chân chùng xuống, tay mở ngang, rồi bật lên với động tác đầu tiên trong Liên Vân Cước – đạp chéo về bên trái.
Chuyển động đầu tiên ổn.
Động tác thứ hai – nghiêng hông, bật thân xoay theo hướng chéo – hơi lạc nhịp.
Động tác thứ ba – quét vòng theo đà, thì lệch hẳn sang phải. Mô hình cảm ứng ngay lập tức hiện đường màu đỏ dưới chân, báo rằng A Tử đang lệch trọng tâm.
Cậu trượt chân, suýt ngã.
Lâm Viễn bước tới, dùng cây gậy chỉ nhẹ vào bắp chân A Tử.
“Ngồi thấp hơn. Khi xoay phải chờ hông dẫn trước, không phải gối. Ngươi đang kéo lực bằng chân, sẽ văng.”
A Tử thử lại. Lần này động tác mượt hơn, tuy vẫn chưa đều, nhưng không còn mất trọng tâm.
Tiểu Linh là người kế tiếp. Cô di chuyển cẩn trọng hơn, quan sát lỗi của A Tử rồi điều chỉnh cách tiếp đất. Nhưng khi xoay đến bước thứ ba, cô lại gồng vai quá mức khiến tay rối loạn, không giữ được cân bằng.
“Đừng nghĩ quá nhiều,” Lâm Viễn nhắc. “Hãy để người cảm nhận, không phải đầu tính toán.”
Cô gật đầu. Lần thứ hai cô làm lại, động tác mượt đến bất ngờ. Mô hình hiện đường màu xanh liên tục – dấu hiệu hoàn thành chuỗi đúng kỹ thuật.
Cả sân vỗ tay khe khẽ.
Hai người còn lại lần lượt vào tập, tuy không xuất sắc, nhưng nhờ được quan sát trước, họ tránh được lỗi nghiêm trọng.
Kết thúc buổi mô phỏng, Lâm Viễn chiếu lại toàn bộ ghi hình lên bức vách mô phỏng dạng gương. Động tác của mỗi người được tua chậm, vẽ đường chuyển động màu rõ ràng, sai ở đâu hiện chớp đỏ.
“Nhìn đây,” anh chỉ vào điểm lệch của A Tử, “lỗi không xảy ra ở lúc phức tạp nhất, mà ngay lúc tưởng là đơn giản. Ngươi nghĩ mình đã bật chân đủ, nhưng góc chân chênh chỉ một chút cũng đủ khiến động tác sau lệch toàn bộ.”
Tiểu Linh khẽ nói: “Vậy tức là… phải debug ngay cả khi mình nghĩ mình làm đúng?”
Lâm Viễn cười. “Đó là lúc nên kiểm tra nhất.”
Một dòng hệ thống hiện ra trong đầu anh.
“Mô phỏng thực chiến – lần đầu hoàn tất
Hệ thống đánh giá: phối hợp giám sát – hiệu quả
Điểm tích lũy: +1
Phân hệ mới đề xuất: Tự học kiểm soát sai lệch (Yêu cầu: thiết lập mục tiêu cá nhân đầu tiên)”
Anh nhìn các đệ tử trước mặt. Ánh mắt họ không còn mông lung như ngày đầu, mà bắt đầu có nét của người muốn hiểu – không phải chỉ để sống sót, mà để vững hơn.
“Bắt đầu từ ngày mai,” anh nói, “mỗi người chọn một mục tiêu riêng. Không cần đặt cao. Chỉ cần rõ ràng. Không phải để theo cho bằng được – mà để biết mình đang lệch bao xa.”
Tiểu Linh do dự một chút. “Nếu lệch xa quá thì sao, chưởng môn?”
Lâm Viễn nhìn cô, mắt khẽ nheo lại đầy ý tứ.
“Thì ta debug.”
Tiểu Linh do dự một chút, rồi hỏi khẽ:
“Chưởng môn… đối với người thì debug là gì ạ?”
Lâm Viễn nhìn cô, mắt khẽ nheo lại đầy ý tứ.
“Debug…” Anh ngẫm một nhịp, rồi gật nhẹ. “Là khi ta thấy có thứ gì đó sai, nhưng chưa rõ sai ở đâu. Thay vì đập bỏ, ta bắt đầu kiểm tra từng chỗ – nhẹ nhàng, kiên nhẫn – cho tới khi tìm ra nút thắt.”
Anh nói chậm rãi, không dùng từ lạ.
“Có khi là lỗi trong công pháp. Có khi là lệch một động tác. Mà cũng có khi… là lệch ở trong đầu.”
Cô im lặng, gật nhẹ, rồi khẽ nói: “Vậy… khi ta sai, huynh cũng sẽ debug ta?”
Lâm Viễn không cười, chỉ nói đơn giản.
“Nếu ngươi chưa bỏ cuộc, thì ta cũng không.”