Chương 9: Bản Vá Của Sự Chủ Quan
Trăng treo trên đỉnh núi Vân Kiếm Sơn, mỏng như lát bạc. Cả môn phái đã ngủ yên. Chỉ có Lâm Viễn còn ngồi lại bên sân đá, tay cầm một cuộn giáo trình mới lấy từ Thương Thành, nhưng mắt thì nhìn về nơi khác.
Ánh trăng rọi lên phiến đá nơi A Tử từng đứng đối đầu với cao thủ của Thiết Kiếm Môn. Đó là khoảnh khắc khiến tất cả thay đổi – không phải vì A Tử đánh thắng, mà vì cậu không ngã.
Không ngã – là đủ để sống sót. Sống sót – là cơ hội để cải thiện.
Anh bất giác cười. Câu này nghe quen quá.
Hơn một năm trước, ở thế giới cũ, cũng vào một đêm trắng như thế, anh từng ngồi trước màn hình máy tính, đối diện hệ thống quản lý dự án cháy đỏ deadline. Một module AI xử lý hành vi người dùng bị lỗi. Giao diện vẫn chạy, nhưng người thật thì cứ bị đánh giá sai – từ “nhiệt huyết” thành “xâm lấn”, từ “kiên trì” thành “bảo thủ”. Chỉ vì một cụm điều kiện chưa đủ ngữ cảnh.
Cái hệ thống này… đang trừ điểm con người. Anh từng nói vậy.
Nhưng sếp chỉ nhún vai: miễn đúng KPI, thì nó đúng.
Lâm Viễn ngửa mặt nhìn lên trời, thở dài như trút ra điều vẫn nghẹn trong lòng.
Ngày đó mình sửa module cả tuần liền. Không để nó đánh giá người. Mà để nó hỏi người – xem họ muốn được hiểu như thế nào.
Cuối cùng, bản vá bị gỡ. Công ty chọn tốc độ, không cần chiều sâu.
Trở lại hiện tại. Trước mặt anh là một hệ thống khác – không chấm điểm, không ép ai phải mạnh lên. Nó chỉ đưa ra gợi ý, mở sẵn công cụ, để người dùng chọn cách mà tiến. Không có bảng xếp hạng, không có KPI, không có khái niệm “bị đào thải vì không đủ nhanh”.
Một hệ thống như thế, nếu ở thế giới cũ, chắc chẳng công ty nào phê duyệt. Nhưng ở đây, nó đủ để anh thấy… nhẹ.
Anh đứng dậy, quay người định vào trong thì bỗng một dòng cảnh báo khẽ vang lên trong đầu.
Mô phỏng tình huống cấp một – vừa khởi động không rõ nguyên nhân.
Anh khựng lại. Gì cơ?
Thời điểm kích hoạt: hai phút trước. Người điều khiển: không xác định. Tình trạng: đang chạy nền. Khu vực: sân chính.
Lồng ngực anh thắt lại. Mô phỏng tình huống không hề có hẹn giờ. Càng không được phép tự động chạy. Chỉ chưởng môn mới có quyền thao tác.
Có người chạm vào hệ thống?
Không phát hiện tương tác thủ công. Xác suất khởi động do lỗi hệ thống: sáu mươi ba phần trăm.
Lâm Viễn xoay người, lao xuống sân chính.
Giữa bóng tối, ánh sáng phát ra từ thiết bị mô phỏng rọi lên nền sân. Một vòng tròn ánh sáng đang quay chậm rãi.
Trong đó là… A Tử.
Cậu bé không cầm gậy, không phòng thủ. Nhưng toàn thân đang co giật, như bị ép phải thực hiện một chuỗi động tác cực nhanh – chân đạp xiên, thân nghiêng lệch, tay bật ngược ra sau – tất cả đều giống hệt chiêu thức Liên Vân Cước.
Khởi động mô phỏng – tình huống: không gian hẹp, phản ứng cấp tốc. Mức phản xạ yêu cầu: cấp B.
Cấp B? A Tử mới tập được cấp D!
Dừng mô phỏng! – Lâm Viễn hét lên.
Xác thực quyền điều khiển… Dừng sau: mười giây.
Anh lao tới, tim đập thình thịch. A Tử lảo đảo, chân không kiểm soát nổi, xoay trượt trên sân đá. Gương mặt cậu méo đi vì cố giữ thăng bằng.
Ngồi xuống! Gập người! – Anh hét to hơn.
A Tử như theo phản xạ, buông người xuống đất.
Một cú xoay người cuối cùng của mô phỏng đánh trượt qua đầu cậu đúng khoảnh khắc hệ thống tắt.
Ánh sáng mờ tan đi, để lại sân đá trống lạnh, và cậu bé nằm thở hổn hển trên mặt đất.
Lâm Viễn ngồi thụp xuống cạnh cậu, tay đặt lên trán cậu bé. Chưa sốt, chưa va chạm mạnh, nhưng toàn thân toát mồ hôi như vừa đánh một trận thật.
Có đau ở đâu không?
A Tử lắc đầu, mím môi.
Không… không biết sao tự nhiên ta cứ… động tác cứ lặp lại…
Rà soát nguyên nhân khởi động bất thường. Phát hiện: công pháp Liên Vân Cước – bản vá chưa hoàn chỉnh. Mức ổn định động tác: dưới chuẩn. Phản ứng phụ: trong lúc người tu luyện lặp lại sai động tác quá ba lần, hệ thống mô phỏng tự động nhận định đây là buổi thực hành chưa khai báo, dẫn đến tự khởi động.
Lâm Viễn cứng người. Lỗi là từ công pháp?
Xác nhận. Chiêu thức: Liên Vân Cước – bản sửa lỗi do người dùng chỉnh. Đánh giá hiện tại: logic không ổn định ở nhịp thứ ba, tạo ra xung đột động tác. Nguy cơ: ép cơ thể học sai nhịp dẫn đến vòng lặp phản xạ – dễ kích hoạt mô phỏng ngoài ý muốn.
Anh nhìn A Tử – cậu bé đang cúi đầu, tay run khẽ, nhưng không bị thương.
Ta… suýt khiến đệ tử của mình tự hại mình vì code lỗi.
Một lần nữa, logic sai. Nhưng lần này, không phải AI đánh giá sai người – mà là anh sửa sai chưa triệt để.
Gió lạnh thổi qua sân.
Lâm Viễn ngồi xuống nền đá cạnh A Tử, nhìn lên trời. Trăng lặng lẽ, không lời nào.
Sửa lỗi không bao giờ là chuyện một lần.