Chương 7: Nội Quy Mới

Tác giả: Hàn Lưu Nguyệt / May 1, 2025

Kể từ khi Triệu Thiên Long bỏ đi sau ba ngày hẹn, Vân Kiếm Sơn không tổ chức ăn mừng, cũng chẳng ai hô vang chiến thắng. Nhưng không ai có thể phủ nhận: cái bảng tre giữa sân hôm ấy đã khiến mọi chuyện đổi hướng.

Mỗi buổi sáng, đệ tử đi ngang đều ngước nhìn nó – bảng Nội Quy Tân Pháp. Những dòng chữ than thẳng hàng như ghim vào tim họ rằng, môn phái này… đang thay đổi thật.

Lâm Viễn cũng thay đổi – không còn đi một mình, trầm ngâm như ngày đầu. Giờ anh bận hơn: kiểm tra tiến độ huấn luyện, chỉnh lại thời khóa biểu, quan sát từng bước di chuyển của A Tử, lắng nghe Tiểu Linh báo cáo những chi tiết nhỏ nhất – từ kho gạo sắp hết, cho đến mái nhà phía đông dột lúc nửa đêm.

Chiều hôm đó, khi Tiểu Linh mang lên bữa cơm giản dị, cô hỏi:

“Chưởng môn, có khi nào… mấy người kia sẽ quay lại sớm hơn ba tháng không?”

“Không,” Lâm Viễn đáp, vừa ghi chú vừa nói, “họ đang dò thăm thực lực. Mà người dò thăm thì không bao giờ quay lại ngay. Họ muốn mình thả lỏng.”

“Vậy… chừng nào chúng ta bắt đầu luyện công pháp mới?”

Lâm Viễn ngước mắt lên, nhìn ra ngoài sân, nơi A Tử đang một mình tập né đòn bằng bóng tre buộc vào dây.

“Sau khi họ luyện được cách sống sót.”

Trong gian phòng nhỏ cuối dãy nhà cũ, Lâm Viễn lật sổ, nhìn lại sơ đồ phân vai. Tiểu Linh phụ trách truyền tin, quản lý giao tiếp, đồng thời là trợ lý trực tiếp. A Tử được rèn luyện chuyên về né tránh, cảm giác không gian và phản xạ khẩn cấp. Lý Nhân trông coi kho, kiểm kê tài sản và giữ lương thực. Hai người tạp dịch còn lại phụ trách hậu cần, sửa chữa đơn giản và dọn dẹp quanh núi.

Anh không sắp xếp theo cấp bậc, mà theo hệ thống kỹ năng. Mỗi người được huấn luyện như một thành phần của đội – không ai dư thừa.

Hệ thống ghi nhận: phân hệ tập huấn kỹ năng cá nhân đang chạy nền. Anh gõ nhẹ lên bàn, như gõ vào bảng console cũ. “Giờ ta cần tăng cường năng lực tổng thể…”

Cuối ngày, khi mọi người đã đi nghỉ, anh một mình ra sân, thắp một chiếc đèn dầu cũ, ngồi cạnh bảng tre.

Ánh sáng hắt lên chữ “Tân Pháp” đã mờ mực vì sương. Nhưng Lâm Viễn không sửa. Anh nhìn bảng, rồi bật cười nhỏ – giống như nhìn lại một dòng code chưa hoàn thiện mà vẫn đủ để chạy hệ thống.

Anh không cần bảng tre đẹp, chỉ cần nó đứng vững.

Giao diện tổ chức cập nhật: hệ thống nâng cấp cấp độ một. Các chức năng như đặt lịch huấn luyện, quy trình kiểm tra và đánh giá định kỳ đã được mở. Điểm tích lũy hiện có: ba. Một dòng lặng lẽ hiện lên tiếp theo. Thương Thành – đã mở khóa.

Lâm Viễn đứng dậy, phủi tay. Gió núi lạnh hơn đêm qua.

Anh trở vào nhà, bước qua hành lang gỗ đã mòn vẹt, rồi dừng lại trước cửa phòng mình. Cánh cửa ọp ẹp, bản lề lệch hẳn một bên từ trận mưa mấy hôm trước. Anh không gọi người sửa.

Tự tay nhặt lấy một cây đinh nhỏ, anh chèn lại chốt cửa, gõ nhẹ hai cái bằng lòng bàn tay. Cánh cửa không còn kêu kẽo kẹt khi đóng nữa.

Một môn phái cũng như cánh cửa cũ. Nếu không ai sửa, thì chẳng mấy chốc sẽ gãy.

Anh cầm cuốn sổ lên, ánh mắt dừng ở dòng chữ “Thương Thành – đã mở khóa” vẫn lặng lẽ nằm đó.

Mở ngay cũng được. Nhưng khi đầu óc còn mỏi, thì mua sai thứ nhỏ cũng thành lỗi lớn.

Anh khẽ gật đầu, thổi tắt đèn dầu.

Mai trời sáng, đầu óc tỉnh táo mới là lúc thích hợp để làm việc.

Scroll to Top