Chương 6: Câu Trả Lời Trên Bảng Tre

Tác giả: Hàn Lưu Nguyệt / May 1, 2025

Ba ngày hứa hẹn đã đến.

Từ sáng tinh mơ, sương còn chưa tan, một bóng người đã đứng trên đỉnh dốc nhìn xuống Vân Kiếm Sơn. Y phục lam xám, kiếm giắt bên hông, dáng đứng không cần lên tiếng cũng đủ biết: Triệu Thiên Long đã quay lại.

Sau lưng hắn là sáu người đồng môn, lần này không mang biểu ngữ, không đọc văn thư. Họ đến như đi càn quét.

Phía dưới, Lâm Viễn thong thả đặt bút xuống, khép lại sổ ghi chép vừa viết xong. Anh không mặc đạo bào, cũng không đeo kiếm. Áo vải sẫm màu, tay áo xắn lên, như một người vừa nạo giếng chứ không phải chưởng môn.

“Chưởng môn, chúng tới rồi.” Tiểu Linh chạy vào báo, ánh mắt không còn sợ hãi, chỉ còn lo lắng.

“Ừ.” Anh đứng dậy. “Gọi A Tử ra sân. Và… bảo mọi người cứ làm việc như bình thường.”

Triệu Thiên Long không vào chính môn. Hắn đi thẳng qua lối tắt, bước vào giữa sân như thể nơi này đã thuộc về hắn.

“Lâm Viễn,” hắn cười nhạt, “ba ngày đã qua. Giấy đâu?”

Lâm Viễn đứng giữa sân, đưa tay chỉ vào bảng tre dựng giữa sân đá.

“Đây.”

Triệu Thiên Long nheo mắt, nhìn dòng chữ lớn treo giữa sân: Nội Quy Vân Kiếm Sơn – Tân Pháp.

“Ngươi… đùa ta?” Giọng hắn lạnh đi.

“Không. Ta ghi rõ: không giải tán, không bàn giao. Ngươi muốn chiếm, thì dùng lý lẽ – hoặc kiếm.”

Sáu người sau lưng Triệu Thiên Long bắt đầu đặt tay lên chuôi kiếm. Lâm Viễn ngẩng đầu, cất giọng đều đều.

“Có vẻ các ngươi đến lần này là để tìm cớ gây chiến.”

“Ngươi không giữ lời. Cớ chẳng cần tìm.”

“Ta đâu nói sẽ ký. Ta nói ba ngày nữa ta sẽ có câu trả lời.” Anh nhếch môi. “Và đây là câu trả lời.”

Bên phía Thiết Kiếm Môn, một người bước ra: cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, mày rậm mắt nhỏ – rõ ràng là người được chọn để “ra oai”. Gã tuốt kiếm, chĩa thẳng về phía Lâm Viễn.

“Một là ký. Hai là tiếp chiêu. Nếu ngươi không ra tay, để ta đánh đệ tử ngươi trước cho dễ nói chuyện.”

Lâm Viễn quay sang.

“A Tử.”

Cậu bé gầy gò rón rén bước ra. Tay cầm gậy tre, chân vẫn còn quấn băng.

“Ngươi… chắc không đấy?” Người của Thiết Kiếm Môn bật cười.

“Đây là người yếu nhất trong phái ta,” Lâm Viễn nói. “Nếu ngươi thắng, thì cũng chẳng vẻ vang gì. Nếu thua…”

“Ta không thua!” Gã quát, lao tới.

Giao đấu bắt đầu.

Không ai nghĩ A Tử có thể đứng nổi ba chiêu. Nhưng khi gã to con kia bổ nhát đầu tiên, cậu đã không chống – mà né.

Gã xoay người đánh ngang – A Tử lăn sang bên, lấm lem bụi đất, nhưng đứng dậy ngay.

Gã đánh chiêu thứ ba – A Tử lùi một bước, vấp đá, suýt ngã, nhưng vẫn trụ vững.

Cứ như thế, mười chiêu qua đi. Cậu bé không phản công, chỉ tránh, tránh, rồi lại tránh. Người xem không thấy khí thế, chỉ thấy… sống sót.

Cuối cùng, gã của Thiết Kiếm Môn thở dốc, bước hụt một nhịp, suýt ngã. Còn A Tử vẫn lấm lem, run rẩy, nhưng đứng vững.

Lâm Viễn bước lên một bước.

“Ngươi đã nói: nếu ta không ra tay, thì đánh đệ tử ta. Đệ tử ta vẫn còn đứng. Vậy ai thua?”

Triệu Thiên Long nghiến răng.

“Giả trò. Né tránh mà cũng gọi là thắng?”

“Ở đây, ai còn đứng là người sống. Môn phái này không dạy người đánh giỏi. Chúng ta dạy cách sống sót.”

Không ai trong Thiết Kiếm Môn nói gì thêm. Triệu Thiên Long rút lệnh bài ra, định ném xuống như tuyên bố chiến.

Nhưng đúng lúc đó, một người trong nhóm hắn thì thầm gì đó. Hắn khựng lại, quay sang nhìn bảng tre, nhìn lại A Tử, rồi nhìn sang những đệ tử khác đang từ xa quan sát, im lặng mà bình tĩnh.

Cuối cùng, hắn gằn giọng.

“Ba tháng nữa, ta quay lại. Lúc đó ngươi không có gì mới, đừng mong còn núi này để ở.”

Hắn quay đầu, không nói thêm. Sáu người còn lại nối bước, biến mất sau dốc.

Lâm Viễn thở ra một hơi.

Không ai thắng. Nhưng họ đã không thua.

Trong đầu anh, hệ thống âm thầm cập nhật: Sự kiện đối đầu Thiết Kiếm Môn hoàn tất. Giao diện tổ chức nâng cấp cấp độ hai. Điểm tích lũy cộng một. Gợi ý tiếp theo: thiết lập phòng thủ ngoại vi và hệ thống canh gác môn phái.

Anh quay sang A Tử, đang ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển.

“Ngươi giỏi lắm,” anh nói.

Cậu bé ngẩng lên, miệng nở nụ cười ngốc nghếch.

“Chưởng môn… ta còn sống.”

Scroll to Top