Chương 4: Bản Vá Đầu Tiên
Sáng hôm sau, Lâm Viễn ngồi trên phiến đá giữa sân, tay cầm một cuốn công pháp cũ sờn, giấy đã ngả vàng, mực nhòe lem, góc sách còn bị ai đó dùng để… chèn chân bàn.
Đây là thứ duy nhất còn sót lại trong kho tàng nội môn Vân Kiếm Sơn – một bản tàn của chiêu thức mang tên “Liên Vân Cước”.
Theo lý thuyết, đây từng là chiêu thân pháp độc quyền giúp Vân Kiếm Sơn thoát hiểm trong địa hình núi đá. Nhưng theo thực tế thì… chỉ có thần tiên mới thi triển nổi.
Câu đầu trong công pháp viết: “Một hơi nội lực, đá ba bước mười sáu hướng, thân ảnh như sương khói giữa trời chiều.” Lâm Viễn đọc tới đây đã muốn gấp sách lại.
“Mười sáu hướng? Trong một bước? Đùa nhau chắc.”
Hệ thống bật lên một khung nhỏ.
“Phân tích chiêu thức: Liên Vân Cước
Độ thực thi: 12%
Nguy cơ chấn thương: Cao
Tỷ lệ sai lệch nếu thi triển thực tế: 87%
Đề xuất: hiệu chỉnh logic – mô phỏng lại chuyển động.”
Anh ngồi xếp bằng, đặt cuốn sách sang một bên, khẽ lẩm bẩm: “Tức là debug lại chiêu này đúng không?”
“Xác nhận.”
“Được. Thử luôn.”
Ba đệ tử đứng từ xa, lén nhìn vị chưởng môn mới của họ ngồi một mình lẩm bẩm như đang nói chuyện với gió. Một người thì thào:
“Huynh ấy bị thương đến phát mê rồi hả?”
“Có khi nào… là luyện tâm pháp gì đó?”
“Hoặc là đang tính đường trốn?”
Trong đầu Lâm Viễn, hàng loạt công cụ mô phỏng chuyển động hiện ra – giống y như bộ toolkit anh từng dùng khi dựng animation mô phỏng vật lý. Tư thế thân thể, lực đạp chân, hướng đẩy trọng tâm, hệ số cản gió…
Anh nhẩm tính: “Muốn di chuyển ba bước, mỗi bước lệch hướng nhẹ, nhưng phải tối ưu tốc độ và điểm đặt chân để tránh mất thăng bằng.”
Cách mô tả ban đầu là kiểu viết thơ của cổ nhân. Nhưng nếu nghĩ như vậy, chiêu thức này chỉ để đọc cho vui, không để dùng.
Anh bắt đầu tinh chỉnh các bước, lược bỏ những đoạn vô lý, giữ lại cốt lõi là: di chuyển liên tục trong ba bước, mỗi bước lệch hướng nhẹ để tránh truy kích.
Sau một giờ thử nghiệm, hệ thống hiển thị:
“Biến thể chiêu thức hoàn tất.
Tên: Liên Vân Cước – Bản sửa lỗi.
Mô tả: thân pháp 3 bước, dùng nội lực ngắn đoạn để bật theo đường xiên – phù hợp với địa hình núi đá.
Tỷ lệ thi triển thành công: 78%
Nguy cơ gãy xương: thấp.
Tiêu hao nội lực: giảm 60% so với bản gốc.”
“Được việc đấy.” – Lâm Viễn cười nhẹ.
Anh đứng dậy, thực hiện thử. Cơ thể vẫn còn yếu, nhưng chỉ cần điều phối đúng lực, anh có thể tạo được ảo ảnh ba bước mờ mờ giữa sân. Mồ hôi ướt trán, nhưng không có cảm giác đứt hơi hay choáng váng như khi dùng nội công sai.
“Chưởng môn… huynh vừa làm gì vậy?”
Tiếng gọi sau lưng khiến anh giật mình. Cô gái áo lam từ ngày đầu tiên đứng nhìn anh, ánh mắt nửa tin nửa nghi.
“Ta sửa chiêu.” – Anh thở ra, đáp ngắn gọn.
“Cái gì cơ?”
“Liên Vân Cước. Bản cũ dùng không nổi. Ta sửa lại, dùng được rồi.”
Cô gái há hốc. “Huynh… biết cách sửa công pháp?”
Lâm Viễn gãi đầu. Ở thế giới cũ, mình từng phải tối ưu mã lệnh AI chiến đấu trong game tới sáu lần vì chỉ số né tránh quá thấp. Sửa chiêu trong đây, cùng bản chất thôi.
“Không hẳn. Chỉ là… đọc kỹ hướng dẫn sử dụng.” – Anh cười.
“Bạn vừa hoàn tất chỉnh lý công pháp đầu tiên.
Điểm tích lũy +1
Tình trạng kỹ thuật môn phái: cải thiện nhẹ
Gợi ý tiếp theo: kiểm tra năng lực đệ tử hiện có – chuẩn hóa bài kiểm tra đầu vào.”
“Chuẩn hóa? Được.” – Anh khẽ gật.
Chiều hôm đó, Vân Kiếm Sơn lần đầu có âm thanh của người luyện võ vang lên sau ba tháng im ắng. Trên sân, chưởng môn vừa sửa xong chiêu thức đầu tiên, còn đệ tử… thì bắt đầu luyện lại từ đầu, lần này không bằng khuôn mẫu cũ – mà bằng thứ gì đó dễ hiểu hơn, thật hơn, và có hiệu quả rõ ràng hơn.