Chương 2: Chưởng Môn Phế Vật

Tác giả: Hàn Lưu Nguyệt / April 30, 2025

Sân đá trước đại điện Vân Kiếm Sơn hiện tại có thể gọi là một bãi hoang cằn cỗi. Gió sớm lùa qua khe núi, cuốn theo mùi tro tàn và cả sát khí vừa vơi chưa hết.

Lâm Viễn đứng đối diện hơn chục người của Thiết Kiếm Môn, tay không vũ khí, lưng vẫn còn đau, máu trong ngực chưa tan hết. Nhưng ánh mắt anh vẫn thản nhiên, như thể đây chỉ là buổi họp giao ban sáng thứ hai.

Người đứng đầu bên kia là một thanh niên gầy gò, lông mày sắc như dao, khí thế hung hãn. Hắn nhìn Lâm Viễn từ đầu đến chân bằng ánh mắt khinh miệt.

“Ngươi là Lâm Viễn, chưởng môn của Vân Kiếm Sơn?” Hắn hỏi, giọng kéo dài, cố ý châm chọc.

Lâm Viễn gật đầu, đáp tỉnh rụi: “Phải. Nhưng nếu ngươi tới đây sớm mười lăm phút, ta còn chưa tỉnh đâu. Chào hỏi kiểu này, có hơi đường đột đấy.”

Cả sân im phăng phắc.

Một vài đệ tử Vân Kiếm Sơn còn sót lại run lẩy bẩy phía sau. Cô gái áo lam vừa rồi suýt bật khóc vì sợ, nhưng không hiểu sao giờ đây chỉ biết há hốc miệng nhìn hắn. Không ai hiểu vì sao chưởng môn vừa sống dậy đã… nói chuyện kiểu đó.

Tên kia nhướng mày: “Tỉnh dậy ba ngày sau trọng thương, ngươi vẫn còn mồm mép được vậy?”

““Cảnh báo: Cơ thể suy kiệt, nội lực không khả dụng. Nếu giao chiến, tỷ lệ sống sót dưới 5%. Đề xuất: tìm cách thoát xung đột bằng lời nói.”

Giọng hệ thống vang lên khô khốc trong đầu, giống hệt tiếng thông báo lỗi trong bảng log.

Lâm Viễn chẳng buồn để tâm. Nếu bây giờ mà đánh thật, anh có mười mạng cũng không đủ. Nhưng nếu nói chuyện… thì lại là một chuyện khác.

“Không đánh nhau đâu,” anh cười nhẹ, “vì ta biết mấy người đến đây không phải để chém giết, mà là để tìm cớ.”

Tên gầy kia trầm mặt, vẫn chưa đáp, nhưng sự chậm trễ trong phản ứng đã nói thay hắn.

“Phân tích hành vi hoàn tất. Đối phương đến gây sức ép, buộc Vân Kiếm Sơn tự giải tán. Hành động được ngụy trang dưới danh nghĩa chấp pháp của chính phái.”

Lâm Viễn liếc nhìn hệ thống, trong đầu lập tức hiện một dãy thông tin được xếp theo bảng – y hệt giao diện quản lý dữ liệu anh từng dùng:

  • Tên: Triệu Thiên Long
  • Phái: Thiết Kiếm Môn – chi nhánh Nam Chi
  • Nhiệm vụ: Gây sức ép để ép Vân Kiếm Sơn tự giải tán, thâu tóm địa bàn
  • Kẽ hở: Bị ràng buộc bởi môn quy
  • Gợi ý: Khéo léo vận dụng quy tắc giang hồ, đẩy đối phương vào thế không thể ra tay chính danh.

Anh nheo mắt. Cơ hội đây rồi.

“Ta có thể ký giấy giải tán môn phái,” Lâm Viễn nói dõng dạc. Câu nói khiến toàn bộ đệ tử phía sau anh thất sắc.

Triệu Thiên Long khựng lại. “Ồ? Ngươi biết điều đấy.”

“Nhưng…” – giọng anh chậm rãi – “ngươi có mang theo lệnh ủy quyền của trưởng môn Thiết Kiếm Môn không?”

Tên kia nhíu mày. “Ngươi hỏi cái gì?”

“Luật của chính phái các ngươi ghi rõ: bất kỳ hành động thay mặt môn phái nào liên quan đến hủy phái hoặc thu sơn đều phải có lệnh trực tiếp từ trưởng môn hoặc đại trưởng lão đúng không?”

Triệu Thiên Long không trả lời. Ánh mắt hắn lướt qua một đệ tử bên cạnh, có lẽ để xác minh thông tin.

“Còn nữa,” – Lâm Viễn tiếp lời, “một khi môn phái tự nguyện giải tán, theo quy tắc cũ của giang hồ, các công pháp nội truyền được quyền mang theo bản sao – không quá ba bản. Như vậy ta cần ít nhất ba ngày để sao chép, niêm phong và hoàn tất giấy tờ. Lúc đó các ngươi quay lại, ta sẽ tự tay ký.”

Triệu Thiên Long siết chặt tay, sắc mặt khó coi. Gã rõ ràng không ngờ chưởng môn tưởng như sắp chết lại lật được luật giang hồ như thế. Đánh thì trái quy tắc, lui thì mất mặt.

Một lúc sau, hắn hừ lạnh, phất tay áo rút lui, để lại lời cảnh báo: “Ba ngày nữa quay lại, nếu còn trò gì khác, đừng trách kiếm vô tình.”

Lâm Viễn cúi đầu: “Tiễn khách.”

Khi bóng dáng Thiết Kiếm Môn khuất sau lối mòn, cả sân mới dám thở ra. Vài đệ tử run run tiến tới, mặt mũi vẫn còn tái mét.

Một người trẻ nhất hỏi, không kìm được: “Chưởng môn… sao người biết hết những chuyện đó?”

Lâm Viễn phủi tay, nhún vai: “Loại chuyện ép chết người này, ta quen rồi.”
Dù gì anh cũng từng sống sót qua năm dự án offshore, từng bị khách hàng Nhật bắt viết lại giao diện chỉ vì họ… không thích màu xanh lá. Không muốn cũng phải quen.

“Mốc nhiệm vụ: Trì hoãn nguy cơ diệt môn – hoàn tất.”
“Bạn nhận được: 1 điểm tích lũy hệ thống. Điểm này có thể dùng tại Thương Thành.”

Một giao diện nhỏ hiện lên trong đầu anh, đơn giản như trình quản lý tài nguyên. Chỉ có một mục đang sáng: Thương Thành (Đang khóa). Mở sau khi hoàn thành nhiệm vụ nền tảng thứ hai.

“Ra thế,” anh lẩm bẩm, mắt sáng lên. “Điểm tích lũy… đổi đồ…”

Không bàn tay vàng, không buff, không hack tăng cấp. Nhưng nếu là “đổi”, thì chẳng khác nào mở store ẩn trong game. Cứ làm đủ nhiệm vụ, hệ thống sẽ cho anh quyền tiếp cận các công cụ cần thiết – để sống, để xoay chuyển cục diện, và biết đâu… để thay đổi cả thế giới này.

Lâm Viễn hít sâu một hơi, tay siết nhẹ lại.

Ba ngày tới… đủ để anh thử debug một môn phái.

Scroll to Top